Đóng góp ý kiến và báo lỗi phiên bản mới tại đây

public6 năm trước

Review Phim “Allied” (2016) Khá- Nhưng Chưa Xứng Tầm Oscar

Allied (2016) - Vào thế chiến 2, một sĩ quan phe Đồng Minh phải phối hợp với nữ điệp viên Pháp cùng ám sát viên đại sứ Đức.

----------------------

Allied (Liên minh sát thủ) là bộ phim không đạt được tầm vóc như mong muốn. Một phiên bản thời chiến của Mr and Mrs Smith, có hơi hướng kinh điển của Casablanca hay Lives of the Others, nhưng thiếu đi sự phức tạp và chiều sâu cần thiết. Bù lại, màn trình diễn của bộ đôi Brat Pitt và Marion Cotillard là rất đáng theo dõi. Tương tự là tài dẫn truyện của đạo diễn kì cựu Robert Zemerkis.

Năm 1942, sĩ quan Max Vatan (Brat Pitt) nhảy dù xuống thành phố Casablanca, Morroco, nước Pháp. Nhiệm vụ của anh là phối hợp với một nữ điệp viên nằm vùng để ám sát viên đại sứ Đức. Vaxtan gặp gỡ và giả làm chồng chưa cưới của Marianne Beauséjour (Marion Cotillard). Họ tìm cách trà trộn vào tầng lớp thượng lưu, tham gia vào bữa tiệc đón viên đại sứ, và sẵn sàng hi sinh để hoàn thành nhiệm vụ.

Như mọi khi, mỗi câu chuyện điệp viên đóng giả vợ chồng đều sẽ bắt đầu một câu chuyện tình. Có một sự mượt mà dễ chịu trong quá trình Max và Marianne nảy sinh tình cảm, nhưng phải đánh đổi bằng việc mất đi không khí nặng nề của cuộc chiến. Không dễ để vẽ nên sự lãng mạn trong chiến tranh, và thường thì sẽ mất một trong hai yếu tố. Với Allied, phần kịch bản đã nghiêng về phía lãng mạn. Và cứ mỗi chi tiết tình cảm đáng yêu lại bị theo sau bởi một sự sắp đặt vụng về cho cuộc ám sát. Như sau màn trò chuyện ngọt ngào trên mái nhà – “nơi những ông chồng Casablanca vẫn lên sau khi làm tình với vợ”, là cảnh Max xáo bài dài dòng và cũ kĩ.

Sự cân bằng được tái lập nhờ vào diễn xuất của bộ đôi diễn viên chính, mà người dẫn dắt là Marion Cotillard. Ngay từ giây đầu tiên xuất hiện, Marianne đã cực kì cuốn hút trên màn ảnh. Điệp viên luôn là một vai khó, bởi đó là kiểu nhân vật “diễn trong diễn”, bắt buộc diễn viên phải cho thấy ít nhất hai tầng tâm lí. Đây là vai diễn cho thấy vì sao Cotillard vẫn luôn là nàng thơ của các đạo diễn khó tính. Cô không tách biệt rạch ròi giữa người phụ nữ và một điệp viên, mà khiến chúng luôn ẩn hiện trong Marianne. Chúng ta không biết lúc nào thì cô là ai. Sức hấp dẫn của bộ phim hoàn toàn phụ thuộc vào điều đó.

Brat Pitt không còn trai trẻ, nhưng vẫn tỏ ra phù hợp với các nam nhân vật lạnh lùng, ít nói. Sự thật, anh cho thấy ít chất điệp viên hơn Cotillard, và không phải làm gì nhiều về mặt tâm lí. Có đôi chỗ cho thấy hạn chế về diễn xuất, nhưng được khỏa lấp ngay bởi Cortillar và đạo diễn Zemeckis. Phần kịch bản đã hỗ trợ cho Pitt ở mặt này, khi cho anh thể hiện nhiều ở khía cạnh hành động. Tài dẫn truyện và tạo kịch tích của Zemeckis được dịp thể hiện. Dù không có gì mới, bộ phim không hề trôi qua phút giây nào nhàm chán.

Lời thoại là một điểm đáng khen khác, làm tốt nhiệm vụ thể hiện tính cách nhân vật, và trong một vài cảnh, khá đáng nhớ.  Ở đầu phim, cố tình khêu gợi hoặc có ý trêu chọc, Marianne để hở phần ngực của mình cho Max. “Tất cả các điệp viên đều ngủ với nhau, để sau đó chết hết cả hai,” anh nói. “Vấn đề không phải là họ ngủ với nhau, Max,” Marianne vừa cài cúc áo lại vừa nói. “Mà là tình cảm.” Cuối cùng, họ vẫn ngủ với nhau, trong một cảnh bão cát có phần sến súa hơn cần thiết. Với ai tinh ý, họ có thể dễ dàng trả lời câu hỏi về thân phận Marianne ở nửa sau phim, từ một lời thoại trước đó. Trên mái nhà, họ nói về việc mình muốn làm sau khi chiến tranh kết thúc. Với Max là một nông trại ở một thảo nguyên. Còn Mariane: “Khi chiến tranh kết thúc, tôi ở đâu cũng không quan trọng.” Sự khác biệt là Max vẫn có hi vọng, Mariane thì không: Cô dành tất cả bản thân mình cho cuộc chiến. Điệp viên thực thụ không có cá nhân, chỉ có nhiệm vụ.

Allied có sự góp mặt của vài diễn viên phụ phù hợp. Như gã sĩ quan SS do August Diehl thủ vai, rất có thần thái. Nếu ai thấy anh quen mặt, là do Diehl từng có một vai tương tự khá ấn tượng trong Inglourious Basterds của Quentin Tarantino năm 2008. Đó là cảnh trò chơi trong quán rượu. Vai diễn thủ trưởng tình báo Lực lượng V của Simon McBurney, phản diện chính đáng xem trong Mission Impossible: Rogue Nation, cũng thế. Tôi khá thích chất giọng của ông, ngay từ Rogue Nation, đặt vào các lời thoại sắc bén của phim cực kì phù hợp. “Vợ anh là điệp viên hai mang!” Ông nói. “Có một thứ gọi là tâm hồn, tôi đã nhìn thấy tâm hồn cô ấy,” Max đáp lại. “Không. Anh chỉ nhìn vào mắt cô ta mà thôi.”

Lời thoại tốt, nhưng các tình tiết của Allied không xuất sắc bằng. Do đó, đến hồi thứ ba, mọi thứ trở nên dễ đoán và thông thường. Allied không phải là một phim điệp viên, càng không phải phim chiến tranh thực thụ, dù Zemeckis cố gắng thuyết phục ta điều đó. Phim thiếu đi sự phức tạp tâm lí của chủ đề spy game, thiếu cả hiện thực chiến tranh tàn khốc để có được sức nặng cần thiết.  Đây chỉ là một phim lãng mạn thông thường. Và dù cho vẫn rất tuyệt vời để thưởng thức màn trình diễn của Cotillard, Allied khó làm những người khó tính thỏa mãn. Nhất là với một tác phẩm được định sẵn để tham gia vào cuộc đua Oscar.

TỔNG KẾT: Diễn xuất tốt trong một câu chuyện bình thường.

Theo 35mm

----------------------------

Hợp Tác Cùng YBOX.VN Truyền Thông Miễn Phí - Trả Phí Theo Yêu Cầu tại http://bit.ly/YBOX-Partnership

2,265 lượt xem