Đóng góp ý kiến và báo lỗi phiên bản mới tại đây

Review Phim “Justice League” (2017) - Không Chỉ Toàn Bóng Tối

Justice League (Liên Minh Công Lý) là một bộ phim dễ chịu và vui. Không phải vui nhộn kiểu Marvel, mà là vui vẻ một cách gọn gàng. Không xuất sắc, không đáng kinh ngạc, vẫn còn rối loạn về phong cách, vụng về nhiều chỗ, nhưng là một hành trình bất kì ai cũng có thể thoải mái tham dự. Và điều quan trọng nhất mà bộ phim tập hợp này làm được, giống như câu thoại của Batman (Ben Affleck), là đưa các nhân vật mới “ra ánh sáng”.

Điểm bất lợi lớn nhất của DC, kể từ khi bước vào cuộc đua với Marvel, chính là việc họ xuất phát sau. Tất nhiên, kẻ đi sau có những lợi thế nhất định, như rút ra nhiều kinh nghiệm, tránh được một vài sai lầm. Nhưng là kẻ đi sau, DC thiếu vắng một thứ cốt yếu: Thời gian. Không có thời gian để các nhân vật xuất hiện trong những phim riêng, rồi mới tập hợp lại. Không có thời gian cho những phép thử sai. Không có thời gian để thoải mái tung tẩy với các chi tiết, bởi người xem chưa có được lớp nền trước đó. Lý do Batman v Superman thất bại về mặt cốt truyện vào năm ngoái, một phần không nhỏ do áp lực từ kẻ thù vô hình này.

Trước khi công chiếu, Justice League tạo ra ấn tượng rằng cũng sẽ bị thời gian nhấn chìm. Các thông tin dường như cho thấy sự hối hả: Zack Snyder bỏ ngang dự án vì chuyện gia đình, Joss Whedon vào thay thế. Rất nhiều cảnh phải quay lại hoặc thêm thắt hiệu ứng, gợi nhớ đến quá trình sản xuất Suicide Squad. Và ngay cả việc Rotten Tomatoes, vốn có 30% cổ phần thuộc về Warner Bros., lùi ngày công bố điểm số, cũng mang đến dự cảm bất an.

Quả thật, kẻ thù chính của Justice League không phải là nhân vật phản diện CGI đáng chán Steppenwolf (Ciarán Hinds lồng tiếng), mà là thời gian. Chúng ta có thể cảm thấy sự gấp rút của bộ phim, có lẽ không kém khi The Flash (Ezra Miller) chạy thục mạng về hướng Đông. Ngoại trừ Wonder Woman (Gal Gadot) và Batman (Ben Affleck), các nhân vật còn lại buộc phải được giới thiệu chớp nhoáng trong một phần ba thời lượng đầu. Tất nhiên, mục tiêu không phải là các fan cứng DC, mà là khán giả đại chúng. Do đó, mọi thứ bị tối giản hết mức có thể. Barry Allen hay The Flash là con một người tù oan, cố gắng làm mọi thứ để cứu cha. Arthur Curry hay Aquaman (Jason Momoa) thuộc tộc Alantics, quan tâm đến con người và môi trường đại dương. Victor Stone hay Cyborg (Ray Fisher) một thanh niên nửa người nửa máy, được hồi sinh từ nguồn năng lượng ngoài hành tinh.

Justice League bắt đầu bằng một cảnh phỏng vấn Superman (Henry Cavill), nối tiếp bằng một trường đoạn âm nhạc gợi đến Watchmen (2006), cũng do Zack Snyder đạo diễn. Dưới những lời hát “Everybody Knows” của Sigrid là quang cảnh ảm đạm của thế giới sau khi người bảo vệ lớn nhất của nó ra đi. Người ta phủ những tấm vải đen khổng lồ để tưởng nhớ Siêu Nhân. Một mở đầu hứa hẹn sự bi tráng, nghiêm túc, và đặt ra những câu hỏi có vẻ sâu sắc, như của đám trẻ: “Chú thấy điều tốt đẹp nhất ở Trái Đất là gì?”. Và… chấm hết. Câu hỏi bị bỏ ngõ, cũng như đoạn mở đầu như thể mở ra một bộ phim nào khác, chứ không phải phần sau.

Đó là lí do cho sự chỉ trích rộng rãi dành cho tác phẩm tập hợp đầu tiên này của DC. Justice League giống như sự lắp ghép của hai bộ phim. Phim của Zack Snyder và phim của Joss Whedon, chứ không phải một tổng thể. Điểm yếu của bộ phim, được duy trì từ Batman v Superman, đến Suicide Squad, chỉ “nhảy cóc” qua Wonder Woman, và giờ đây tiếp tục nhập vào Justice League: Sự phân vân về định hướng của vũ trụ DC. Họ luôn ở vào vị thế của kẻ đứng ở ngã ba đường, một đường muốn đi nhưng sợ vấp ngã, và một đường an toàn hơn nhưng là con đường cũ, không có tương lai. Justice League không có được sự chắc chắn hào sảng của Avengers ở lần đầu xuất hiện, mà vẫn giống như một cậu bé bỡ ngỡ, chỉ dám bước đi mỗi đường vài bước để thăm dò.

Như lời của Wonder Woman ở đoạn cuối, Justice League là một bộ phim có phần “con nít”, chưa trưởng thành. Một phiên bản lặp lại ở mức độ vừa phải các sai lầm của Batman v Superman hay Suicide Squad. Nó sở hữu một cốt truyện nhàm chán với một phản diện nhàm chán, đã được lặp đi lặp lại hàng trăm lần trước đây. Một truyền thuyết xa xưa với kẻ thù hùng mạnh xa xưa, không có mục tiêu nào khác hơn là hủy diệt thế giới, không có cách thức nào mới hơn là thu thập các đồ vật thần bí vô nghĩa. Các mâu thuẫn trong phim được giải quyết siêu dễ dãi, chỉ một hoặc hai tình huống, vì thiếu thời gian. Kể cả một việc tưởng như rất khó khăn như hồi sinh một người ai-cũng-biết-là-ai-đấy. Kịch bản tránh đi việc phải khai thác các vấn đề phức tạp, dù có thể khiến phim hay hơn. Như việc nhân loại, cả dân thường và các chính phủ, không còn hiện diện hay có vai trò gì trong nguy cơ hủy diệt cả hành tinh, một cách vô lý…

Chúng ta có thể dễ dàng liệt kê những yếu điểm đó, không khó hơn việc đếm cừu trước giấc ngủ. Nhưng có phải Justice League hoàn toàn là một thảm họa? Với tôi thì không. Trong mịt mùng những điều u ám ấy, bộ phim vẫn có ánh sáng riêng. Và trong khi nhận thức rõ các vấn đề của phim, tôi vẫn thưởng thức một cách thoải mái từ đầu đến cuối. Điều đó có nghe quá mâu thuẫn?

Justice League, bất chấp các vấp váp, có được một cốt lõi đáng giá, chính là hệ thống nhân vật. Phần kịch bản không nổi bật về tình tiết phim, bù lại xây dựng được các nhân vật với tính cách rõ ràng, vấn đề rõ ràng, có tương tác với nhau. Đã bao giờ bạn tự hỏi vì sao thể loại tập hợp lên ngôi những năm gần đây? Vì chúng ta luôn yêu thích sự phối hợp, làm việc nhóm, một nếp não còn in hằn từ tổ tiên những ngày còn săn bắt. Và vì trong tập thể, lại có chất cá nhân, hay cá tính, tăng cao cơ hội gắn bó của khán giả. Một người có thể không thích Batman nhưng yêu mến Superman. Người khác lại là fan của Wonder Woman. Vấn đề là phải đảm bảo và tạo ra được các cá tính ấy.

Justice League có phần thoại khá ổn, cho thấy được con người phía sau lời nói, không chỉ miêu tả tình huống hay đùa cợt. “Một người quen của tôi sẽ thích lái cái này,” Diana nói với Wayne về chiếc máy bay mới. Một lúc sau, khi Wayne đối mặt với hiểm nguy và Diana xuất hiện. “Tôi chỉ đến vì anh ta.” Chúng ta biết cô lo lắng cho Wayne. Một cảnh khác, Stone nói với Wayne: “Tôi nghe nói về anh, nghĩ rằng anh không có thật.” “Tôi có thật khi hữu dụng,” Wayne nói. Tất nhiên, có những lời thoại ngô nghê buồn cười, như về “mùi thơm”. Nhưng tổng thể, thoại phim thú vị để theo dõi. Tôi nghĩ đó là công lao của Joss Whedon, với các cảnh quay thêm của mình. Thế mạnh này của ông giúp các cảnh hài hước không còn có vẻ gượng ép và vội vàng như Bat v Sup năm ngoái.

Đây là bộ phim mà vai trò của các siêu anh hùng trong một team được thống nhất, và nhất quán từ đầu đến cuối. Mỗi người là một mảnh ghép trong tập thể. . Phim đặt ra mâu thuẫn cơ bản của bất kì tập hợp mới mẻ nào, là lòng tin. Có ai đó vừa so sánh khá buồn cười theo kiểu Cyborg là Bộ trưởng IT, The Flash là Bộ trưởng Điện Lực, Aquaman là Bộ trưởng Thủy lợi… Dù thế nào, chúng ta dễ dàng phân định nhiệm vụ của các thành viên. Trong đó Wonder Woman và Batman là nổi bật hơn cả. Diana, nữ nhân duy nhất của nhóm, là người kết nối và điều hòa các cá tính khác. Trong khi Batman ra quyết định và như mọi khi, hi sinh vì lợi ích chung.

Nhiều người không hài lòng với Batman trong Justice League và cả diễn xuất của Ben Affleck. Batman có vẻ yếu đuối hơn trong comic, lép vế so với các thành viên còn lại. Nhưng với tôi, đây là Batman có cảm tình hơn cả. Anh ta là con người, vì thế, lộ rõ những điểm yếu rất con người và trở nên đáng quan tâm. Anh ta có mục đích rõ ràng và làm tất cả vì mục đích đó, chấp nhận mọi hậu quả. Anh ta là bóng tối, nhưng nhờ bóng tối thì ánh sáng mới có nghĩa. Ben Affleck không quá xuất sắc hay tỏa ra khí chất như Christian Bale, nhưng riêng bộ phim này, diễn xuất của anh phù hợp với nhân vật. Còn ánh sáng của phim, như mọi khi, là Gal Gadot. Nhất là trong các cảnh hành động mà bản nhạc nền đã thành biểu tượng của Hans Zimmer vang lên, Wonder Woman lại mang đến một đẳng cấp khác. Ánh sáng này vẫn sẽ soi đường cho DC trong một thời gian nữa.

Justice League cũng có những trường đoạn mang đến cảm xúc, nhờ chịu khó xây dựng lớp nền, như cuộc gặp lại của Lois Lane (Amy Adam), hay khi The Flash gặp cha trong nhà tù. Ngắn ngủi, nhưng có sự dịu dàng tinh tế. Hay những cảnh nhỏ bé khác cho thấy cảm giác tội lỗi của Batman khi gây ra cái chết của Superman. Chúng ta hiểu rằng, bên cạnh cứu thế giới, hành động của anh ta còn mang ý nghĩa chuộc tội. Các nhân vật khác cũng sở hữu một vài khoảnh khắc như thế, khiến tôi tiếc nuối rằng, giá mà có nhiều thời gian hơn. Tin từ các báo cho biết bản gốc của phim dài 3 giờ, và sẽ được phát hành sau qua đường DVD, tương tự Bat v Sup. Dài hơn không hẳn có nghĩa là hay hơn, tôi đã không xem bản đầy đủ của Bat v Sup. Tuy nhiên, với Justice League, có lí do để chờ đợi.

Justice League chưa phải là thể hiện sự vững vàng, nhưng cho thấy tiềm năng của DC. Họ có một mỏ vàng là các nhân vật với nền tảng rất tốt, và dàn diễn viên đủ sức cáng đáng. Cái còn thiếu vẫn là một kịch bản đủ hay để đào lên kho báu này. Thành công của Justice League không phải là mang đến một phim tập hợp tầm cỡ, mà là tạo nên hứng thú cho các phim lẻ sắp tới. Thật lạ lùng nhưng có vẻ sẽ tốt hơn nếu DC đi theo hướng ngược lại với Marvel. Với phe Đỏ, các phim lẻ là nền tảng cho một phim tập hợp hoành tráng, thì phe Xanh nên lấy phim tập hợp làm nền cho các phim riêng về nhân vật, vốn có nhiều lợi thế hơn trong việc tập trung vào kịch bản và phong cách, như Wonder Woman đã làm. Các siêu anh hùng DC đủ sức để đứng một mình như thế.

--------------------

Justice League (2017) - Trong một thế giới không còn Superman, Batman phải tập hợp một đội ngũ các siêu anh hùng để bảo vệ hòa bình Trái đất.

TỔNG KẾT - Còn nhiều điểm yếu, nhưng chắc chắn, không phải là thảm họa.

Theo 35mm.vn

----------------------------

Hợp Tác Cùng YBOX.VN Truyền Thông Miễn Phí - Trả Phí Theo Yêu Cầu tại http://bit.ly/YBOX-Partnership

963 lượt xem