Đóng góp ý kiến và báo lỗi phiên bản mới tại đây

Tôi Không Ước Mơ Giữa Hàng Vạn Ước Mơ.

Hết hạn

Tôi không ước mơ giữa hàng vạn ước mơ

Người ta thường bảo: Sống là phải có ước mơ, sống là phải có hi vọng. Cớ sao, khi tôi vẫn đang thở hàng ngày, lại cảm giác mình như chết lặng giữa những ước mơ xa kia.

Thông thường, người ta cho mình cái quyền để không cần phải ước mơ khi ở một trong hai trường hợp. Một là quá giàu có, đủ đầy và được yêu thương. Khi con người ta chẳng còn thiếu cái gì để mà mơ ước. Hai là quá nghèo, khi mà con người ta quá bận rộn với cuộc sống mưu sinh, khi chỉ biết cắm đầu từ sáng đến tối, lấy đâu ra thời gian để ước mơ. Cõ lẽ bạn sẽ bảo rằng tôi vô lý, những người nghèo họ ước mơ đổi đời, nhưng bạn có chắc rằng đó là ước mơ sâu thẳm từ tận trong trái tim con người, hay chỉ là cái khát vọng nhất thời trong một cuộc sống quá khổ? Nhưng tôi không muốn nhắn đến hai trường hợp đặc biệt của người khác. Tôi muốn nói về bản thân mình, người có một cuộc sống không quá đủ đầy để không lo nghĩ, cũng không quá cực khổ để không dám mơ tưởng, nhưng, tôi vẫn không có ước mơ. Và tôi biết, các bạn, có người đang giống tôi, cảm thấy lạc lõng và vô thường giữa vạn người xung quanh.

Tôi có một cậu bạn hay chơi chung và cảm thấy thật xấu hổ khi nhìn vào cậu ấy. Cậu ấy không phải kiểu người thiên hướng theo con đường học tập. Cậu, chú trọng việc thực tế cậu làm được gì hơn. Có lẽ cậu sẽ bị cười chê vì những con điểm thấp ở trên lớp, có thể cậu sẽ bị cha mẹ khiển trách vì bỏ học đi kinh doanh, và có thể cậu sẽ bị bạn bè khinh khi vì cái gọi là kinh doanh của cậu là hàng ngày lang thang khắp nơi bán những cái bánh dừa nhỏ. Nhưng tôi lại ngưỡng mộ cậu, cậu có ước mơ, cậu có quyết tâm thực hiện nó và tôi tin cậu sẽ trở thành chủ nhân của một tập đoàn chuyên về kinh doanh bánh dừa chẳng hạn? Ai chẳng xuất phát từ những điều nhỏ bé, chẳng phải Anhxtanh cũng từng bị đuổi khỏi trường tiểu học và bị nhận xét là không có trí thông minh để phát triển đấy thôi. Tôi chợt nhớ tới câu nói trong một bộ phim nào đó: Đừng ngần ngại, tất cả những bậc vĩ nhân ngoài kia, họ, cũng chỉ bắt đầu đơn giản như những thứ chúng ta đang làm thôi. Mọi thứ đều bắt đầu bằng con số 0, và cậu trai kia, đối với tôi, ngay từ con số 0, cậu đã là một vĩ nhân rồi.

Tôi cũng có một cô bạn, hoàn toàn trái ngược với cậu trai, cô luôn quan niệm học tập là trên hết, và những điều cô làm chỉ là học, học và học. Không làm thêm, không ngoại khóa, không hoạt động tình nguyện. Mọi người gọi cô là con mọt sách, cô đơn và tự cô lập chính mình với thế giới xung quanh. Mấy cậu trẻ hay trêu chọc cô cù lần, mấy người lớn hay lo lắng sợ cô bị trầm cảm, mấy đứa bạn gái không chơi với cô vì cô không sành điệu bằng họ. Cô gái tôi quen ấy lúc nào cũng đeo đôi mắt kiếng dày cộm, mặc những bộ quần áo đơn màu, nhưng lúc nào cũng phẳng phiu, sạch sẽ. Cô gái tôi quen ấy đã có lần mở lòng với tôi bằng đôi mắt sáng rực như vì sao khi cô kể về ước mơ của mình: cô muốn đi du học. Cô bảo, thật ra cô không hề thông minh cũng không hề giỏi giang, cô không như mấy bạn xuất sắc ở lớp, học ít mà hiểu nhiều, cô phải tự mình luyện tập rất nhiều, nên thời gian cho việc khác, hầu như không có. Cô tự nhủ rằng mình không giỏi thì phải cần cù, hi sinh những thứ khác để bù lại tương lai của mình. Và quả thật, cô gái mọt sách năm ấy đã nhận được học bổng toàn phần của chính phủ Phần Lan. Ngày cô đi, có mình tôi ra tiễn, cô khóc, cô biết rằng chẳng ai chơi với cô, nhưng cô nguyện hi sinh vì thứ to lớn hơn. Còn tôi, lại tủi hổ vạn phần, muốn có được ước mơ, người ta phải hi sinh nhiều đến nhường nào. Cuộc đời vốn dĩ, đâu ai cho không ai cái gì. Muốn bay thật xa, hãy đan đôi cánh thật chắc, dù có máu chảy kim đâm, vẫn phải cứ kiên trì mà đan. Đôi cánh trắng tuy tinh khiết nhưng đôi cánh đỏ mới lộng lẫy muôn phần.

 

Và câu chuyện cuối làm nên sự hổ thẹn trong đời của mình, tôi muốn kể với bạn là về cô bé em cùng quê của tôi. Con bé có một ước mơ lạ mà hàng vạn người sẽ bĩu môi khi nghe thấy: cô muốn cưới cậu bé kia làm chồng.Tôi đã từng la con bé và giận nó rất nhiều lần vì cái sự bướng bỉnh của nó. Cậu bé kia không thích nó nhưng nó vẫn thích cậu ta theo một cách chân thành và khờ khạo nhất. Nấu cơm, giặt giũ, chăm sóc và cả chứng kiến cậu ta theo đuổi người con gái khác – cô em bé nhỏ của tôi đang sống như một người vợ thời phong kiến vậy. Có lần em khóc nức nở với tôi, tôi bảo em bỏ đi, đừng làm khổ mình nữa. Em lắc đầu nguầy nguậy: Không chị ơi, em thực sự thực sự chân thành muốn trở thành vợ của cậu ấy. Ngay từ nhỏ, em đã là một đứa trẻ không có ước mơ, em chẳng muốn làm siêu nhân, hay làm tổng thống, bác sĩ. Cậu ấy cho em ước mơ, cậu ấy cho em cảm giác muốn trở thành một điều đặc biệt của ai đó và cho em cơ hội thực hiện nó. Mọi người chê cười ước mơ, em cũng không quan tâm, ước mơ của em mà, sao họ có thể hiểu được. Quả thật, ước mơ của em, đến bây giờ tôi cũng không hiểu, sao em có thể hi sinh một đời của mình để theo đuổi một người không quan tâm em. Nhưng em cũng đúng, ước mơ của em, em hiểu là được. Cớ sao chúng ta phải chạy theo ước mơ của người khác và rồi bỏ rơi ước mơ của chính mình, họ đâu phải ta, họ nào hiểu được con người ta? Sau này, tôi không liên lạc với em nữa, không biết em giờ ra sao. Nhưng tôi tin, cô gái dùng sự chân thành và mạnh mẽ theo đuổi ước mơ ấy sẽ được hạnh phúc. Khi mọi thứ được làm bằng trái tim, nó sẽ ổn thôi.

 

Cả 3 con người trên, mỗi người một hoàn cảnh, mỗi người một ước mơ, nhưng họ có một điểm chung là đều làm cho tôi cảm thấy hổ thẹn về bản thân mình. Có ước mơ nhỏ, có ước mơ to, có ước mơ giản dị lại có ước mơ phi thường, cớ sao giữa hàng vạn điều, tôi không thể tìm cho mình một cái đích để đến.

Phải chăng là tôi đang sợ hãi?

Tôi sợ hãi.

Tôi sợ hãi rủi ro.

Có một ước mơ khởi nghiệp như cậu bạn nghe thật hoành tráng đúng không? Nhưng tôi sợ nhiều hơn là dám làm. Thay vì hỏi bản thân: Mình nên làm như thế nào để thực hiện nó? Rủi ro là cái gì? Làm thế nào để tránh nó? Nếu không tránh được thì mình phải xử lí nó như thế nào? Thì tôi lại đi hỏi mình rằng: Làm cái đó có rủi ro là gì? Hậu quả của rủi ro đó là gì? Lỡ mắc phải rủi ro thì như thế nào? Lỡ thất bạn thì tôi sẽ ra sao? Và thế là tôi đã vô tình xây dựng trong bản thân mình một hàng rào chắn rủi ro, không phải kiểu đợi nó ập đến mà chống đỡ, mà là kiểu thà đi con đường khác chứ không để mình gặp phải nó. Không có một thành công nào mà không có thất bại, không có một con đường nào mà không có hố đá, không một bông hồng nào mà không có gai, và như vậy, không một ước mơ nào mà không có rủi ro. Sợ hãi kiềm con người ta lại trước những điều vĩ đại. Cho nên, dám ước mơ thì phải dám dẫm đạp lên chính bản thân mình, để nó đau thì con đường tới ước mơ mới càng ngắn lại. Hãy nhìn thấy bông hồng đỏ thắm giữa những bụi gai sắc nhọn, đừng nghĩ rằng trong bụi hồng có gai.

  Tôi sợ cô đơn.

Mỗi con người là một bản thể, mà đã là một bản thể thì sẽ có những ước mơ biệt lập, không ai giống ai. Vì vậy, sự cô độc trên con đường thực hiện ước mơ là điều không thể tránh khỏi. Người ta có quyền xem bạn lập dị, khép kín và sống trầm cảm. Người ta có quyền xa lánh, hắt hủi vì khí cô độc luôn tỏa ra xung quanh bạn. Nhưng người ta đâu biết, bạn thèm muốn được như họ biết bao nhiêu. Bạn thèm muốn được vui chơi cùng bạn bè, tụ tập, ăn nhậu và làm những trò điên rồ cũng nhau. Bạn muốn cười cười nói nói về mấy cậu bạn lớp bên, mấy anh ca sĩ, hay mấy tin đồn đang rộ lên trong trường. Bạn thèm ngồi lê nơi quán cóc, tám chuyện từ sáng tới tối cùng lũ bạn thân. Nhưng bạn không có thời gian, ước mơ khiến bạn quá bận rộn rồi. Nhưng bạn biết không, cái gì cũng có cái giá của nó, bạn bỏ qua những ham muốn nhất thời của tuổi trẻ, bạn có được một tương lai đến nhanh hơn và sáng hơn. Tôi không cổ súy bạn hãy lo chăm lo cho ước mơ đi, đừng ngồi tán phét với bạn bè nữa. Tôi chỉ muốn gợi cho bạn chữ “đáng” – nếu ước mơ đủ đáng, thì dù phải từ bỏ thanh xuân cũng phải thực hiện nó, nếu tuổi thanh xuân “đáng” hãy tận hưởng thanh xuân, ước mơ – và sẵn sàng chấp nhận: đi sau thì phải đi chậm hơn. Trên con đường ước mơ, con người ta phải đánh đổi bằng sự cô độc, nhưng nếu mệt mỏi quá, thì hãy tìm cho mình một điểm dừng chân, là gia đình, là đứa bạn thân, là người tuy không đi cùng đường nhưng vẫn dõi theo ta, để biết rằng chúng ta không hoàn toàn cô đơn.

 

Tôi sợ ước mơ không đủ lớn để thoát khỏi miệng người đời.

 Tôi sợ cái khoảnh khắc khi mà tôi công bố cái ước mơ của mình với thế giới, thay vì những lời động viên, tôi sẽ phải chấp nhận những cái nhìn khinh bỉ, những cái bĩu môi cười cợt và những lời dèm pha xấu tính. Bạn có biết ước mơ bị dèm pha là gì không? Là khi bạn muốn làm tiếp viên hàng không với chiều cao 1m50, là khi bạn muốn làm ca sĩ mà ngay cả một nốt bạn cũng không hát được, là khi bạn muốn trở thành một người vợ, một người mẹ, một người lao công hay một người bán bánh mì. Người đời vẫn bảo nhau: Không ai đánh thuế những ước mơ nhưng cớ sao họ vẫn cười cợt những ước mơ có vẻ xa xôi và những ước mơ mà họ cho rằng tầm thường và nực cười? Không chiều cao, không nhan sắc, không tài năng thì sẽ không được ước mơ làm ca sĩ sao? Lao công, người bán bánh mì là nghề hạ thấp xã hội sao? Vậy tại sao, chúng ta không được ước mơ những điều nhỏ nhặt như vậy. Cô bé ngày ấy cao 1m50 có thể không được làm tiếp viên hàng không nhưng cô ấy vẫn có thể làm nhân viên ở sân bay. Cậu bé ngày đó không hát được vẫn có thể làm nhạc sĩ sáng tạc những bài hát hay. Đứa trẻ ngày nào còn non nớt giờ đã trở thành người mẹ hiền của những đứa trẻ khác và thằng bé ngày nào còn xin mẹ 10 ngàn ăn bánh mì giờ đã mở hẳn một tiệm bánh mì lớn nhất khu phố. Không ước mơ nào là tầm thường, không ước mơ nào là quá sức, tất cả chỉ là định kiến của người đời. Bước qua định kiến ấy, bỏ mặc nó ở sau lung, kiên định và thẳng lưng thực hiện ước mơ của mình, đó mới là điều chúng ta phải làm. Dù không thể thực hiện trọn vẹn ước mơ, nhưng chúng ta vẫn có thể đến gần với nó hơn bao giờ hết. Thay vì từ bỏ nó và đuổi theo cái mà mọi người mong muốn hãy dũng cảm như cô bé 3 mét bẻ đôi của tôi hay cậu bé có cái giọng vịt cồ ấy, phấn đấu đến gần với ước mơ của mình. Chúng ta, đã, đang và sẽ tiếp tục sống trong định kiến của xã hội. Nhưng cách giải quyết là quyền riêng của mỗi con người. Đừng sợ hãi trước những câu chữ đâm chọt ấy, hãy lắng nghe những âm thanh vẫn luôn động viên chúng ta để mà chiến đấu. Vì sau cùng, cái mà người đời có thể làm, là nói cho đến khi khan giọng mà thôi. Còn chúng ta, vẫn hoàn toàn khỏe mạnh để chiến đấu cho ước mơ.

 

Tôi đã từng sợ hãi rất nhiều điều.

Tôi đã từng luôn vui cười một cách trống rỗng. Tôi cũng từng như bạn. Nhưng tôi đã dừng lại. Tôi đang bắt đầu đi tìm ước mơ của mình. Không bao giờ quá trễ để bắt đầu một cuộc sống mới cả. Và nếu bạn hỏi tôi, làm thế nào để tìm được ước mơ thật sự của mình? Tôi sẽ chỉ trả lời câu trả lời mà bạn sẽ thốt lên vô dụng: Hãy đi tìm. Bắt đầu từ thứ bạn thích nhất, không cần là thứ bạn giỏi nhất. Giống như tôi đang tập tành viết những dòng chữ đầy thô sơ, kém chau chuốt này vậy. Tôi thích viết, vì vậy, từ giờ tôi sẽ tập viết. Và vì tôi có tí xíu khả năng viết, tôi hi vọng bạn sẽ phá được sự sõ hãi trong mình, nên tôi mới kể cho bạn nghe cuộc sống của người xung quanh tôi. Bạn biết không? Xung quanh bạn, có rất nhiều người cũng đang chiến đấu cho giấc mơ của mình. Hãy lặng lại, lắng nghe xung quanh và tìm kiếm những người bạn đồng hành cùng chí hướng, họ sẽ tiếp thêm sức mạnh cho chúng ta như những người bạn đã giúp tôi đi tìm ước mơ của mình.

Điều cuối cùng mà tôi muốn nhắn gửi đến bạn là: Nếu bạn muốn làm những việc không ai dám làm, thì phải chịu được những điều không ai chịu được. Sự sợ hãi đó, đá phăng nó đi, dõng dạc, thẳng lưng mà đi trên con đường trái tim thực sự muốn chọn. Và “Ước mơ phải lớn hơn nỗi sợ hãi”.

Theo Nguyễn Hoàng.

Hình ảnh: Nguyễn Hoàng.

Hết hạn

----------------------------

Hợp Tác Cùng YBOX.VN Truyền Thông Miễn Phí - Trả Phí Theo Yêu Cầu tại http://bit.ly/YBOX-Partnership

2,501 lượt xem