Đóng góp ý kiến và báo lỗi phiên bản mới tại đây

[THTT] Một Ngày Mới Lại Bắt Đầu Rồi. Sáng Nay, Cậu Đã Ăn Gì Chưa?

Chào cậu. Vậy là một ngày mới lại bắt đầu rồi. Sáng nay, cậu đã ăn gì chưa ?

Tớ nhìn thấy hình ảnh cậu nằm dài trên chiếc giường đã ướm cả vị xuân trong đó, chẳng buồn nhấc người dậy. Cậu nằm im với đôi mắt nhắm nghiền lại, bên cái chăn đã dính đầy vỏ bí và mứt của thời khắc đón xuân đến nồng nàn. Phải chăng do tối qua đón giao thừa quá muộn nên giờ mới trở nên “nhếch nhác” như vậy? Rồi tớ thấy cậu chỉ im lặng.

  NHỮNG VÌ TINH TÚ TRONG TRÁI TIM CẬU.

(Ảnh tự chụp ở ngã tư trước Vincom Phạm Ngọc Thạch)

  Từ ngày còn là những đứa bé, chúng ta sống vui vẻ và tràn ngập yêu thương trong sự bao bọc của cha mẹ. Đối với tớ và cậu, thế giới là một nơi an toàn, là một thiên đường dưới mặt đất. Tớ nhớ những ngày đùa vui với bạn bè rồi chạy về nhà với cái quần rách đũng. Mọi cảm xúc ngày ấy còn sơ khai. Tớ đã chẳng cảm thấy xấu hổ gì khi hiên ngang nhảy chân sáo về, mặc cho gió cứ thổi vào lớp vải trong quần đến mát lạnh, và có lẽ là mấy con mèo nhà hàng xóm ngồi trên mái nhà cũng nhìn rõ mọi thứ bên trong lớp vải ấy lắm! Mẹ đã ôm tớ vào lòng và xuýt xoa cho cái thói nghịch ngợm quá đáng của tớ. Sau đó thì cái quần sẽ lành lặn trở lại như nó vốn là, trước khi bị rách thêm vố nữa… Rồi những ngày được mẹ dặn dò rằng ngoài kia có nhiều kẻ bắt cóc lắm, rằng tớ phải nhớ không được tin người lạ ngay cả khi họ cho mình những cái kẹo ngọt lành.

  Nhưng càng lớn thì mọi thứ càng bị bóp méo dần. Như một quy luật của tạo hóa, con người chẳng thể lớn lên mà không có cảm xúc, đồng nghĩa với việc chúng ta sẽ phải đón nhận những tổn thương. Cảm xúc thì phức tạp lắm – Như người ta vẫn nói – Chẳng thể diễn tả một cách mạch lạc được! Nhu cầu của chúng ta ngày một lớn dần, và những âu yếm thưở xưa trở nên quá bé nhỏ so với những điều đó. Hãy thú nhận rằng chúng ta sẽ luôn mong muốn và hi vọng có được nhiều thứ hơn – những điều mà cha mẹ chúng ta không thể đáp ứng hết được.

 

“Tớ nhìn những tòa nhà cao tầng quay cuồng trên đầu, chợt thấy bản thân sao thật... trống trải và cô độc.”

  Cậu kể về khoảng thời gian mình từng trở nên trầm uất và cô độc, bởi cậu đã cố gắng yêu thương một người trong sự ích kỉ. Cậu đau khổ, chạy về nhà và khóc như một đứa trẻ. Hôm ấy cậu đã ở trong phòng khóc cả buổi, đến khi xuống nhà thì bị mẹ liên tục chất vấn với vẻ mặt đầy giận dữ, rằng cậu làm sao lại cư xử thật khó chịu như thế - cáu giận với tất cả mọi người và gào lên khi đứa em nhờ cậu giảng cho một bài Toán. Và đó có lẽ là lần đầu tiên, cậu cảm thấy tổn thương và chóng vánh đến thế. Cậu thấy đau… nhưng không ai hiểu nỗi đau này !

  Tớ thấy con tim mình khẽ nhói lên, tớ nhớ về những tháng ngày sau đấy, những năm cậu một mình đến trường và chỉ ngồi lặng trong một góc. Cậu vẫn cười nói nhưng trong lòng không hề cảm thấy vui. Mọi người nói rằng tính cách cậu thật khó gần và hay thay đổi, cậu chỉ cắn nhẹ môi. Cậu biết những điều đó, thực ra cậu cũng ghét chính mình, sao lại khó chịu đến thế, nhưng cậu cảm thấy đau, cậu không biết vì sao nữa. Tại sao những cảm xúc hạnh phúc ngày bé lại bị vùi dập đau đớn đến vậy? Cậu muốn tìm về những ngày xưa. Thế giới là một nơi không an toàn !

  Khi cậu lớn hơn nữa, cuộc sống càng phức tạp. Mọi thứ không còn xoay quanh chuyện trường lớp, bạn bè và những mối tình học sinh nữa. Cậu phải xây dựng tương lai của mình. Cậu phải đối mặt với sự lừa gạt, lợi dụng và cả những giai đoạn trầm cảm trong tâm lý. Công việc, các mối quan hệ xếp thành một chồng bộn bề khiến cậu căng thẳng và mệt mỏi. Có những điều cậu chẳng thể nói với ai, và những điều cậu nói… nhưng chẳng ai có thể hiểu.

  Những năm tháng này quả thực rất khó khăn phải không? Có lẽ tớ nên dừng lại ở đây, tớ không nên viết tiếp nữa. Vì đó là nỗi đau của cậu, và đôi khi nó quá mãnh liệt để có thể chia sẻ?

  Tớ chỉ muốn nói rằng, tớ yêu cậu, người bạn thân thương của tớ. Rằng tớ trân trọng tất cả những vết thương trong trái tim cậu, rằng nó thật đẹp. Và cậu biết không? Đáng lẽ nó nên được treo mắc trên bầu trời cùng với những vì tinh tú kia, để tỏa sáng và yêu thương.

 

NẮM TAY TỚ VÀ ĐỂ TỚ CẢM NHẬN NỖI ĐAU CỦA CẬU.

(Ảnh tự chụp)

  Những bậc thang nhẹ trôi tuột xuống dưới bàn chân tớ. Tớ đã ngồi trong căn phòng ấy, trong không gian tràn ngập tiếng nói cười, mà lòng chỉ thắt lại. Hôm nay bọn tớ ngồi lại với nhau và cùng kể về những năm tháng vừa qua của mình. Mọi người có nhắc đến những status tâm trạng trên Facebook, cười nói rằng có hay chăng những người ấy thật yếu đuối? Tớ đáp lời có lẽ rằng cậu đang cảm thấy thật cô đơn, rằng tớ nghĩ mỗi dấu chấm câu được viết ra kia như từng giọt nước mắt cậu nhẹ rơi trên đôi má nẻ khi đông đến. Tớ chỉ thấy rằng tớ muốn ôm cậu vào lòng, rằng cậu đã thật mạnh mẽ, bạn yêu của tớ. Cám ơn cậu vì đã nói ra, tớ hiểu rằng điều đó chắc hẳn khó khăn lắm.

  Cuộc sống xoay vần quanh những nhu cầu, và có lẽ không có cảm xúc, chúng ta sẽ chẳng cảm thấy tổn thương hay đau khổ. Vậy, không phải sự giao thiệp với những cảm xúc bên trong mình là nguồn cội và căn nguyên của những vấn đề khác hay sao? Và tớ biết, cần nhiều sự can đảm lắm, để thừa nhận rằng mình đang cảm thấy tổn thương. Cậu biết không? Mọi người ai cũng đều có những vết nứt trong quá khứ, ai cũng có những nỗi đau, chỉ là đôi khi thật khó để thừa nhận... Vì chúng ta đánh đồng việc đó với hai từ “yếu đuối” mà không biết rằng việc “nói ra” như vậy đã phải thu nhận bao nhiêu “mạnh mẽ” để làm.

 

“Có những điều người không bao giờ biết, đôi khi với tớ, việc đó lại giống như một sự tàn nhẫn.”

  Cậu từng nói rằng thế giới này đôi khi thật tàn nhẫn. Nếu cậu cất tiếng, mọi người sẽ bắt đầu bàn tán và cười nhạo. Họ “so sánh những nỗi đau” với nhau. Và như vậy, chỉ khiến cậu thêm tủi hổ và... lại chìm trong im lặng. Làm sao có thể lên tiếng khi giọt nước mắt cậu rơi được đem ra “so sánh cao thấp” với sự đói khát của trẻ em bên Châu Phi? Và như thế, cậu cảm thấy mình thật vô dụng, rằng nỗi đau của cậu thật không đáng để tâm.

  Đã có một khoảng thời gian dài cậu phải vật lộn với sự trầm uất, mỗi giây trôi qua đều như muốn kéo cậu xuống vực thẳm. Cậu cảm thấy mình vô giá trị, và rằng cậu đang sống trong một cái vỏ vô hồn. Bên trong cậu ngổ nghiêng những câu chuyện, những thương tổn không thể nói với ai. Nhìn bề ngoài chắc chẳng ai biết rằng cậu đã luôn kiên cường để chống chọi với sự suy sụp đến thế nào. Và phải hay không? Cậu cũng bắt đầu trở nên “vô tâm” như vậy, cậu bình luận và phán xét mỗi khi thấy ai đó đang nói rằng họ tổn thương, họ đau khổ… chỉ để cảm thấy tốt hơn. Rằng ở thế giới này, nỗi đau là thứ để so đo, để nói rằng: Ai mới đáng được cảm thông và yêu thương.

  Khi nỗi tổn thương được phơi bày, thì đó lại là lúc mà nó trở thành thước đo cho giá trị con người. Sự việc gây tổn thương được đem ra để so sánh, để rút ra kết luận rằng: Nó có đáng quan tâm không? Vậy bạn có đáng được cảm thông hay không?

  Sẽ không ai biết rằng liệu cậu có hay không đang phải vật lộn với chứng bệnh tâm lý của mình, để rồi đứng trước một sự kiện gây chấn động nhỏ (với đa số mọi người) cũng đủ khiến cậu cảm thấy khó thở và thậm chí sẽ ngất đi? Sẽ không ai biết rằng đằng sau vẻ ngoài thành công và rạng rỡ kia là những tối cậu chấp chới trong tuyệt vọng vì nghĩ rằng mình sẽ thất bại?

  Tớ hiểu, tất cả mọi thứ tớ nhìn thấy đây, chưa bao giờ là toàn bộ câu chuyện, rằng tớ chẳng biết gì hết, chẳng biết gì hết về nỗi đau của cậu. Và mọi người luôn như vậy, chúng ta luôn chẳng biết gì hết về những gì người khác đang phải trải qua, về những khó khăn hàng ngày mà họ phải đối mặt, để rồi phán xét rằng nỗi đau của họ có đủ lớn hay không? Vì so sánh chỉ dành cho những người có cùng một khởi đầu, nhưng mỗi chúng ta, từ khi sinh ra, vốn đã mang theo tới giờ những câu chuyện, những nỗi đau khác nhau, vì vậy mà chỉ biết nhìn nhau qua lăng kính của riêng mình.

  Vậy nên tớ ngồi đây, viết những dòng này, để nói với cậu rằng: Tớ trân trọng những vì tinh tú trong trái tim cậu. Tớ hiểu rằng cậu đã luôn cố gắng, luôn mạnh mẽ để sống với những thương tổn này, để luôn mỉm cười lần nữa, và thêm một lần nữa. Nắm lấy tay tớ và để tớ cảm nhận nỗi đau của cậu, được không?

 

GỬI ĐẾN CẬU MỘT CHÚT MÂY TRỜI.

(Ảnh tự chụp)

  Cậu biết không, tớ chợt cảm thấy thư thả khi viết đến những dòng cuối này. Tớ đã luôn muốn viết những điều này, gửi đến cậu. Tớ đã nghe nhiều câu chuyện, từ những người ở những hoàn cảnh đặc biệt khác nhau. Tớ hiểu rằng cuộc sống luôn thật khó khăn, và trong những bộn bề cuộc sống này, chúng ta khao khát được công nhận và yêu thương đến nhường nào. Và tớ ở đây, để nói rằng những nỗi đau mà tớ hay cậu mang, chưa bao giờ là đáng xấu hổ, chưa bao giờ đáng bị giấu nhẹm đi và tô điểm bởi vẻ ngoài hào phóng. Đó là một phần tạo nên chúng ta bây giờ, là những vì tinh tú tuyệt vời. Hãy lên tiếng và cởi mở khi nói về nó. Tớ tin rằng, những người thương yêu cậu sẽ luôn lắng nghe và bên cạnh cậu. Và tớ cũng tin rằng, nếu chúng ta cùng nắm tay nhau, nỗi đau sẽ được xoa dịu và trái tim chúng ta sẽ đầy ắp tình yêu thương.

  Gửi đến cậu một chút mây trời, một chút gió ngày cuối thu mà tớ có.

  Và... một ngày mới lại bắt đầu rồi. Sáng nay, cậu đã ăn gì chưa?

 

Tác giả: Phạm Bình Minh, Sinh viên @ Học viện Công nghệ Bưu Chính Viễn Thông

Kết bạn và theo dõi facebook của tác giả tại link: https://www.facebook.com/Dawn.SolarTime 

--------------------------------

Bạn đam mê viết lách, nhận giải thưởng (tổng giá trị 21 triệu VNĐ / tháng, sách, chứng nhận Social Impact Awards) và muốn được tạo thương hiệu cá nhân tới hàng triệu người trong cộng đồng của YBOX.VN? Xem chi tiết tại link: http://bit.ly/TrietHocTuoiTre-Info 

----------------------------

Hợp Tác Cùng YBOX.VN Truyền Thông Miễn Phí - Trả Phí Theo Yêu Cầu tại http://bit.ly/YBOX-Partnership

526 lượt xem, 519 người xem - 521 điểm