Huỳnh Thùy Trang@Authority
5 năm trước
[Review Phim] A Long Way Down (2014) - Đường Còn Dài, Còn Dài
Trong năm có vài thời điểm thích hợp nhất để tự kết
liễu đời mình, đặc điểm chung của chúng là những ngày lễ, khi người người đang
ngồi cạnh nhau nâng ly chúc mừng cuộc sống đáng yêu, như đêm Giao
thừa hoặc Lễ
Tình nhân chẳng
hạn. Thật mỉa mai, cảnh sum vầy ấm cúng và những cái chết diễn ra cùng lúc.
Loài người chúng ta có bao nhiêu lý do để chết?
Từ năm 14 tuổi, tôi đã nghĩ rất nhiều về điều này. Câu trả lời
hoá ra đơn giản lắm: có bao nhiêu
ý do để sống thì họ sẽ có bấy nhiêu lý do để chết. Một
người sống vì tình sẽ chết vì tình. Người sống vì của cải địa vị sẽ chết khi
đánh mất của cải địa vị. Cũng có người chết vì muốn tìm lại cảm giác là người
quan trọng trong lòng kẻ khác, cái cảm giác họ chưa bao giờ có hoặc đã thiếu
vắng lâu ngày. Hoặc đơn giản là để trốn chạy khỏi căn bệnh trầm cảm, muốn tìm
một lối thoát cho cuộc sống vô nghĩa của mình.
Theo luận điểm của Camus,
tự sát hiếm khi là một âm mưu, nó là một hành động bộc phát. Sự nhục nhã ăn mòn
anh. Tình yêu ăn mòn anh. Sự bất lực ăn mòn anh. Cuộc sống ăn mòn anh. Đến một
ngày, kẻ bóp cò súng có thể là một người xa lạ thô lỗ ngoài phố, một người bạn
vô tâm, một giọt nước tràn ly. Hãy tưởng tượng: đêm
Giao thừa, anh leo lên tầng 40 của một toà tháp với ý định kết liễu cuộc sống
tủi nhục của mình. Đương ngẫm nghĩ xem mình sẽ trông như thế nào trong phút
giây gương mặt chạm đất, thì… một người có cùng ý định xuất hiện. Và một người
nữa. Và một người nữa. Đông vui nhỉ?! Đến
đây có lẽ, hành động bộc phát sẽ bị chựng lại bởi cái tình huống lạ lùng này.
Chỉ một khoảnh khắc ngắn chựng lại, chúng ta được cứu bởi mong muốn được chết
của mỗi người trong chúng ta.
Martin, Maureen, Jess và JJ – 4 con người,
4 linh hồn chưa hề có mẫu số chung nào trước cuộc gặp gỡ trên đỉnh tháp đó bỗng
dưng bị cuốn vào cuộc đời nhau như một loại ‘băng đảng’.
Băng đảng của những kẻ chán đời. Băng đảng của những kẻ tuyệt vọng. Họ quan tâm
đến từng người trong nhóm như một cách để quan tâm đến số phận của chính mình.
Khi cái phút giây bốc đồng đi qua rồi, họ nhận ra bản thân mình không hề muốn
chết, chỉ là muốn trốn chạy khỏi cuộc sống đang đeo bám và thít chặt lấy cổ
mình. Tôi chỉ muốn được sống hạnh phúc, xin anh hãy sống hạnh phúc và làm mỏ
neo của tôi. Chúng ta hãy làm những mỏ neo của nhau.
Khi anh có một lý do để sống, anh sẽ dễ dàng có một
lý do để chết. Chuyện không dễ dàng như vậy với một người bị trầm cảm.
Anh ta chỉ đơn giản là sợ hãi, là bất lực, là đơn độc, là sự trộn lẫn của tất
cả những thứ đó dù có hay không những người bên cạnh mình. Anh ta chỉ đơn giản
là không thể tự bước ra khỏi mớ hỗn độn của mình dù tay đã đặt trên tay nắm
cửa. Anh ta chỉ đơn giản là muốn thoát khỏi cuộc sống, nhưng không biết tại
sao. Năm 14 tuổi, tôi tự giết mình một lần. 2 lần nữa trong vài năm sau đó. Đến
giờ tôi vẫn không thể nói chính xác là tại sao. Cũng như năm 23 tuổi, nhiều đêm
tôi giật mình tỉnh dậy, khóc nức nở khi lòng tràn ngập sợ hãi vô cớ. Một đêm
mùa hè, tôi nhắn cho J, therapist của
mình –
một người bạn đã về Úc, cầu xin cậu ta đừng nói gì vào lúc này vì tôi không thể
chịu đựng một cuộc đối thoại nào hết. Tao không thở được mày ạ, cứ như oxygen
đã bị hút hết ra khỏi não tao, ra khỏi bầu không khí xung quanh tao. Tao nghĩ
là mình đã khá hơn rất nhiều, nhưng thi thoảng có những lúc tao cảm thấy dù có
cố gắng thay đổi ra sao thì tao vẫn chỉ có một mình. Tao là một đứa thất bại,
thất bại trong mọi thứ. Thậm chí những lúc này tao không biết phải gọi ai. Tao
đã quá chán việc tự giải thoát bằng rượu và thuốc để rồi sáng mai thức dậy chỉ
muốn chết quách cho xong. Giờ tao cũng muốn đốt mẹ hết mọi thứ, uống vài liều
thuốc và không phải thức dậy nữa.
Trầm cảm không chừa một ai. Tôi biết vấn đề của mình
nằm ở đâu, nhưng lại không thể tự mình bước ra, cũng không thể mở miệng ra tìm
sự giúp đỡ. JJ cũng vậy. Căn bệnh đó ăn mòn con người kinh khủng hơn bất kì một
căn bệnh nào khác, nó là những tế bào ung thư di căn trong tâm trí con người.
Nó ngăn-cản-anh-sống,
chưa hề đề cập đến sống-vui.
“Tôi chỉ mệt mỏi vì lúc nào cũng sợ hãi mà không
hiểu tại sao. Tôi mệt mỏi vì luôn cố phải thay đổi nhưng không biết bằng cách
nào.” – JJ
Đêm đó J nói với tôi, mày phải nhớ rằng những thứ
mày đang cảm thấy chỉ là tạm thời, rồi chúng sẽ qua đi. Hãy nhớ câu chuyện tao
kể cho mày về người sống sót sau vụ nhảy cầu Cổng Vàng, chỉ 5 giây sau khi rơi
xuống, anh ta nhận ra rằng mọi thứ trong đời mình đều có thể làm lại, trừ hành
động anh ta vừa làm. Và cảm ơn mày vì vẫn sống. Tôi khóc suốt một đêm đó,
tới khi không còn sức nữa thì ngủ thiếp đi mất. Sáng mơi thức dậy, cảm thấy như
mình vừa được tái sinh.
‘A long way down’ chỉ là một khúc nhạc ngắn, không đủ để truyền tải
hết những khúc mắc trong đời sống hiện đại và mối quan hệ giữa những con người
với nhau. Nhưng ít ra, bộ phim là lát cắt đủ rộng để nhìn vào thế giới của
những cá thể tuyệt vọng của thời đại này. Tôi vốn không phải là người quá quan
tâm và hiểu biết về điện ảnh hay nghệ thuật, tôi chỉ quan tâm đến những câu
chuyện, và những đổi thay trong cõi lòng chúng ta. Như Martin nói với JJ
trên đỉnh tháp:
Mọi thứ đã thay đổi
rồi. Chúng tôi muốn sống. Bây giờ chúng tôi đứng đây trên đỉnh tháp này không
phải vì muốn chết, mà vì chúng tôi quan tâm tới cậu, muốn cậu ở lại cùng chúng
tôi.
Đường còn dài, còn dài.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Liên Kết Với Tác Giả Bài Viết - Cộng Đồng Tác Gỉa Chuyên Sâu AUTHORITY]
Tác giả: Xuân Đào
Thần mèo hiển linh
Xem thêm nhiều bài viết của tác giả tại: http://cuuhongnhi.wordpress.com
Follow Facebook Authority - Cộng Đồng Tác Giả Chuyên Sâu để đọc thêm các bài viết mang tính chất chuyên sâu thuộc nhiều lĩnh vực/ chủ đề khác nhau từ các tác giả là Blogger/ Author đang sinh sống và làm việc tại Việt Nam.
----------------------------
Hợp Tác Cùng YBOX.VN Truyền Thông Miễn Phí - Trả Phí Theo Yêu Cầu tại http://bit.ly/YBOX-Partnership
293 lượt xem