Đóng góp ý kiến và báo lỗi phiên bản mới tại đây

[Bookademy] Review Sách "Đông Cung": Mối Nghiệt Duyên Chốn Đông Cung

“Có con cáo nhỏ cô đơn,

ngồi trên cồn cát ngắm trăng một mình.

Cơ mà đâu phải ngắm trăng,

cáo đang mong đợi cô nàng chăn dê.

Có con cáo nhỏ bơ vơ,

ngồi trên cồn cát thẩn thơ sưởi mình.

Nào đâu cáo muốn sưởi mình,

cáo đợi cô mình cưỡi ngựa đi qua.”

Những câu hát đầy ám ảnh, mộng mị đó vẫn cứ văng vẳng bên tai tôi rất nhiều ngày, sau khi kết thúc những dòng cuối cùng của cuốn tiểu thuyến đầy day dứt của tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn – “Đông cung”.

Nếu là độc giả trung thành của thể loại tiểu thuyết ngôn tình của văn học hiện đại Trung Quốc, tôi tin chắc không một độc giả nào có thể bỏ qua sức hút đầy mê lực mà Phỉ Ngã Tư Tồn đem lại qua từng lời văn hết sức ngược tâm, và “Đông cung” chính là một trong số đó. Cuốn tiểu thuyết không quá nhiều chương hay nội dung quá dài nhưng điều nó để lại nơi bạn đọc ắt hẳn sẽ chẳng mấy ai có thể phủ nhận nó quá xuất sắc, tiêu biểu cho lối viết ngược tâm đặc trưng.

Đông cung – chốn cô quạnh nơi Hoàng cung…

“Đông cung” xoay quanh câu chuyện về nàng Tiểu Phong bạc mệnh và Thái tử Lý Thừa Ngân đầy tham vọng và khát khao nắm trọn trong tay quyền lực. Câu chuyện tình yêu của hai người trải qua biết bao thăng trầm lẫn biến cố: từ ngược cho đến sủng ái, và rồi lại rơi vào bế tắc tột cùng, sau cùng, kết thúc bằng những khổ tận bi ai không một ngôn từ nào có thể diễn ả sao cho xuể. Nàng là công chúa đến đất nước Tây Lương xa xôi – nơi quanh năm bao bọc bởi cát vàng và nắng gắt của chốn sa mạc, nàng vượt muôn trùng đến Trung Nguyên để cầu thân, trở thành Thái tử phi, hòng đổi lại tự do cho quốc gia và muôn vạn con dân. Chàng là Lý Thừa Ngân, một Thái tử Trung Nguyên dưới một người trên vạn người, khát khao nắm trọn trong tay chiếm mọi quyền lực, chàng không từ bất kì thủ đoạn để ngồi lên ngai vàng, bảo toàn lực lượng ủng hộ cho mình. Ý trời đã định hai người mãi sẽ chẳng thể thuộc về nhau, nhưng còn gì đau khổ hơn khi số phận vẫn cứ ép buộc họ phải đến với nhau, để rồi bóp nghẹt trái tim họ. Tiểu thuyết không đi theo trình tự thời gian xảy ra các sự việc, mà hình ảnh về những bi ai, ngược luyến cứ như một thước phim quay chậm, đưa nàng Tiểu Phong trở về với khoảng kí ức bất hạnh.

 “Càng nguy hiểm hơn Hoàng cung chính là Đông cung. Khó hơn làm Hoàng đế chính là Thái tử.”

Nàng là công chúa nước Tây Lương, nàng còn đương tuổi mười lăm tràn đầy ước nguyện về một tương lai tươi đẹp, nhưng thời buổi loạn lạc, nàng buộc phải đi làm Thái tử phi của nước Trung Nguyên xa xôi hòng đổi lấy xã tắc yên bình cho quốc gia. Trải qua ba năm dài đằng đẵng, ba năm cô quạnh nơi Đông cung, ba năm ấy, nàng chẳng được gặp lại cha mẹ, chẳng được tận hưởng cái cảm giác được ngồi trên yên cương, băng qua những sa mạc đầy nắng và gió. Nàng nhớ mọi thứ thuộc về Tây Lương! Những tháng ngày của Tiểu Phong nơi Trung Nguyên này bất hạnh hơn bất kì ai. Thái tử Lý Thừa Ngân và cũng là chồng nàng, chắng bao giờ ở lại tẩm điện của nàng, không những vậy còn không ngừng có những cuộc đấu khẩu hay thậm chí là động thủ không ngớt với nàng. Trong cung cấm, hàng trăm cung tần mĩ nữ, chỉ cần một đêm được ở cùng Thái tử hay Hoàng đế, thì cuộc đời cũng đã rẽ sang một trang khác, còn nếu không, thì mãi mãi sẽ chỉ như một cái xác sống. Trên danh nghĩa là Thái tử phi, sống ở Đông cung, nhưng ai nào biết được, với nàng, nơi ấy chính là lãnh cung, là địa ngục giam cầm nàng. Nhưng càng giam thì nàng lại càng muốn phá bỏ những thanh sắt vô hình ấy để thoát ra và tận hưởng cuộc sống đúng nghĩa. Cùng nàng là một A Độ, tinh thông võ nghệ, theo nàng đến Trung Nguyên để bảo vệ nàng, nhưng nào đâu A Độ chẳng thể nói được, chỉ có thể hồi đáp lại những lời tâm sự của Tiểu Phong bằng những cái gật đầu, lắc đầu và chỉ có thể cùng nàng cải trang thành nam nhân để trốn khỏi cung, ra ngoài dạo chơi.

“Nước sông quên, đặng quên tình” chỉ thể giúp nàng quên đi nỗi bi ai trong ba năm chứ chẳng thể khiến nàng quên đi một đời người. Chỉ một giấc mộng dài cứ ngỡ mấy thiên thu, mọi kí ức đau khổ tột cùng về khoảng thời gian ba năm trước cứ thế ùa về. Vì sao suốt ba năm cha nàng ở Tây Lương chẳng hề đến thăm nàng, nàng cũng chẳng được về lại Tây Lương, hay Cố Kiếm là ai mà luôn hết mực đòi đưa nàng đi? Mọi đáp án cứ dần được mở dần ra, kí ức bị “phong ấn” bấy lâu cứ thế đến tìm nàng.



Khoảng thời gian ở Tây Lương, hay về sau là Đột Quyết, với Tiểu Phong là cả một bầu trời hạnh phúc. Được ở bên cha mẹ, và còn được gặp một người đã làm thay đổi cả một đời nàng, Cố Tiểu Ngũ (Cố Tiểu Ngũ bấy giờ chính là Lý Thừa Ngân). Nàng và Cố Tiểu Ngũ đã có một khoảng thời gian tuyệt đẹp bên nhau, nhưng nàng đâu ngờ rằng mọi chuyện tất cả đều nằm trong sự tính toán đầy mưu mô, xảo quyệt của Lý Thừa Ngân. Rõ ràng nhát cắn mà Cố Tiểu Ngũ phải chịu trong trận quyết đấu với bầy sói là thật, hình ảnh một trăm con đom đóm mà hắn ta bắt cũng là thật, nhưng đến sau cùng thì tình yêu của nàng dành cho hắn cũng như hắn rằng cho nàng, lại chẳng thể đủ để chiến thắng cái gọi là tranh quyền đoạt vị. Ôi thôi, thật đau đớn làm sao! Chỉ sau một đêm, cả vương triều Tây Lương đều chẳng còn một ai, ông ngoại và mẹ nàng đều mất rồi, cha nàng thì cũng vì thế mà phát điên. Sau cái đêm định mệnh ở Thừa Thiên Môn ấy, mọi đau khổ, bi ai mà nàng muốn quên đi cứ kéo đến, như một cơn bão táp không hẹn mà tới, ập xuống đầu nàng. Tất cả mọi bất hạnh đến tột cùng ấy đều do Lý Thừa Ngân gây ra. Ba năm trước, Tiểu Phong, nàng ấy đã từng yêu Cố Tiểu Ngũ thật sâu đậm, để rồi đến cái đêm định mệnh, khi nước mất nhà tan, Cố Tiểu Ngũ đã mãi mãi ra đi. Người trước mặt nàng bấy giờ chỉ là một Thái tử nước Trung Nguyên xa lạ, Lý Thừa Ngân, có gương mặt giống Cố Tiểu Ngũ, phu quân của nàng. Nàng đau đớn quyết quên cho được kí ức đó bằng việc gieo mình xuống vách đá, bên dưới là dòng sông Quên. Nhưng nàng lại chẳng ngờ được, ba năm sau, lại một lần nữa, nàng lại rơi vào lưới tình với hắn, kẻ thù của nàng. Rồi đến khi nhận ra, thì mọi chuyện đã là một tấn bi kịch, chẳng thể cứu vãn. Càng về sau, tôi càng thấy đôi nét quen thuộc, hệt như mối nghiệt duyên Mị Châu – Trọng Thủy vậy. “Cõng rắn về cắn gà nhà” – còn điều gì đau đớn hơn khi đem lòng yêu kẻ thù của quốc gia, để rổi bị kẻ thù lợi dụng chính tình yêu ấy hòng đạt được mục đích. Nhưng Tiểu Phong còn đau khổ hơn, khi không những yêu hắn một lần mà còn là hai lần.



Cứ ngỡ ở trốn Đông cung, nàng và Lý Thừa Ngân sẽ mãi là hai đường thẳng song song, không bao giờ có ngày bên nhau. Số phận chung phu quân với biết bao người đã đủ cay đắng để khiến cho bản ngã làm người phụ nữ như nàng biết đến chữ “ghen”. Nàng chẳng thể ngờ rằng ngọn lửa ghen tuông trong lòng nàng đã ngày một lớn dần và trở thành tình yêu cho Thái tử! Đã có những phút giây, khi trí nhớ của nàng chỉ còn lại Tây Lương ngày phồn thịnh, nàng đã từng nhớ mong đến hắn. Khi hắn bị ốm, nàng đã thức trông chừng hắn, đến mức, hắn quyết từ chối Triệu Lương đệ, hết mực sủng ái nàng. Ngày nàng bị bắt cóc, nàng đã khao khát được hắn đến cứu đến nhường nào nhưng đến sau cùng, hắn lại ở bên Triệu Lương đệ kia. Đến sau cùng vẫn mãi chỉ còn Cố Tiểu Ngũ là yêu thương nàng nhất. Khi tình yêu và lòng tin của nàng bị Lý Thừa Ngân đem ra như một món trao đổi, thì kể từ giây phút đó, nàng đã căm hận hắn đến tột cùng. Yêu nhiều để rồi hận cũng chẳng thể nào đong đếm được…

Ngày nàng gieo mình xuống dòng sông Quên, tình cảm đầu đời của nàng và Cố Tiểu Ngũ cũng theo thế mà cũng bị chôn vùi theo. Mặc cho nước sông Quên có khiến nàng và hắn cùng quên đi một đoạn kí ức đau khổ thì trái tim của hai con người bất hạnh lại một lần nữa đưa họ về bên nhau và yêu nhau một lần nữa. Khi từng mảnh ghép kí ức được tập hợp, nàng quyết trả thù Lý Thừa Ngân, nhưng nàng đâu biết tình cảm khi xưa đã hóa thành tình yêu! Biết bao lần, nàng có thể ra tay, có thể một đao kết liễu Lý Thừa Ngân, nhưng Tiểu Phong, nàng không làm được, có lẽ vì tình yêu của nàng dành cho hắn quá lớn. Nàng hận Lý Thừa Ngân, nhưng càng hận hơn là hận chính bản thân nàng. Chính nàng đã khiến cho đại cục trở nên bất hạnh như vậy. Và để đặt dấu chấm hết cho chuối bị kịch, nàng đã gieo mình xuống từ bức tường thành. Nhưng lần này sẽ là vĩnh viễn quên đi kiếp này, quên đi Cố Tiểu Ngũ, quên đi Lý Thừa Ngân, quên hết những khoảng thời gian tươi đẹp ba năm trước, quên đi những uất ức ở chốn Đông cung lạnh lẽo. Nàng đã quá mệt mỏi, tôi có cảm giác, nếu Tiểu Phong không chết đi, liệu nàng còn phải tự dằn vặt bản thân đến mức nào? Tây Lương chẳng còn nữa, A Độ, người tỉ muội thân thiết cũng không còn, Cố Kiếm, người yêu thương nàng rất cùng vì nàng mà mãi mãi ra đi. Vậy thử hỏi trên đời này, còn gì khiến nàng có thể tiếp tục sống tiếp? Tình yêu đầy ngang trái của Lý Thừa Ngân không đáng là lí do khiến nàng sống. Vậy là quá đủ rồi, cắt đứt đai áo, và ra đi chính là cái kết cho cuộc đời bất hạnh của nàng. Tạm biệt Đông cung, hi vọng kiếp sau, nàng sẽ được về với Tây Lương, có thể yêu và được yêu một người bình thường…

Lý Thừa Ngân – dám yêu nhưng không dám từ bỏ…

Lý Thừa Ngân của ba năm về trước là một Cố Tiểu Ngũ yêu thương Tiểu Phong bằng một trái tim ngây thơ và chân thành, ba năm sau, vẫn là hắn, nhưng bây giờ có lẽ, tình cảm ngày ấy đã lớn hơn rất nhiều. Nhưng ngặt nỗi, thứ mà tôi cảm nhận được ở tình cảm mà Lý Thừa Ngân dành cho nàng Tiểu Phong nó không phải là tình yêu mà giữa hai trái tim, mà nó là khao khát được chiếm hữu, được chiến thắng, được ngồi lên ngai vị cao nhất mà không màng bất kì thủ đoạn nào. Thứ tình yêu như vậy, nó sẽ bóp nghẹt trái tim của đối phương từng ngày.

Cố Tiểu Ngũ năm xưa lợi dụng biểu ca Cố Kiếm, thầy của Tiểu Phong, để tiếp cận nàng. Hết lần này đến lần khác, cách mà Cố Tiểu Ngũ chứng minh tình yêu dành cho nàng Tiểu Phong có thể khiến cho tất thảy ai cũng phải cảm động. Chàng cùng nàng băng qua những sa mạc, ngồi ngắm sao đêm, bắt cho nàng 100 con đom đóm, hay về sau là phải chịu một nhát cắn của vua sói, để có thể cưới được nàng. Nhưng tình yêu ấy lại chẳng đủ để vượt lên khỏi bản tính con người thật của một Lý Thừa Ngân đầy mưu mô, toan tính để củng cố vững chắc vị trí Thái tử của mình. Cho đến cái đêm định mệnh ấy, khi mọi mặt nạ được tháo xuống, điều đó cũng đồng nghĩa với việc đặt dấu chấm hết cho tình yêu ngây dại mà Tiểu Phong dành cho Cố Tiểu Ngũ. Cố Tiểu Ngũ đã chết, phu quân của nàng đã chết rồi, trước mặt nàng, giờ đây chỉ là một  Thái tử xa lạ, lạnh lùng, đã rắp tâm hại chết gia tộc nhà nàng. Còn nỗi bất hạnh nào hơn, khi bị chính người mình yêu thương nhất lợi dụng? Năm đó, và chính hắn đã bức tử Tiểu Phong, ép nàng nhảy xuống sông Quên, nàng rằng: “Muôn đời muôn kiếp, rồi mãi mãi về sau ta sẽ quên được chàng!” Hạnh phúc cứ ngỡ mới vương vấn đâu đây thôi mà sao giờ chua xót quá.



Nhưng có lẽ khi ấy, nàng sẽ mãi mãi chẳng ngờ được rằng con người đầy xảo quyệt và gian dối kia lại có thể vì nàng mà nhảy theo. “Ta và nàng cùng quên”, câu nói ấy trong biết bao giấc mơ của nàng, nàng cố nghe mà nghe không rõ, vậy mà đến sau này, câu nói này lại day dứt đến như thế. Nàng ngỡ rằng nước sông Quên có thể khiến nàng quên đi một kiếp này, quên hết mọi khổ đau bất hạnh. Ba năm sau, lại một lần nữa, nàng lại vì hắn mà yêu đến chết đi sống lại. Lý Thừa Ngân đã chẳng còn nhớ gì nữa rồi, hắn quên hết tất cả, còn nàng? Nàng vẫn nhớ, nỗi đau nước mất nhà tan, nỗi đau diệt vong gia tộc vẫn ám ảnh nàng trong từng đêm, và rồi đến khi mọi kí ức trở về, cũng là lúc nàng phải chịu thêm một chuỗi bi kịch. Trong chốn Đông cung lạnh lẽo, Lý Thừa Ngân cứ bị cuốn theo vòng xoáy quyền lực, những toan tính cho sự trả thù, những sự củng cố về mặt chính trị, để rồi hắn tự tin kiểm soát mọi thứ. Hắn lợi dụng Cố Kiếm, Triệu Lương đệ, Hoàng hậu, Nguyệt nương,... và Tiểu Phong - người con gái mà hắn yêu, cũng không phải ngoại lệ! Nhưng hắn đâu biết rằng, nàng lại chẳng để hắn có quyền được kiếm soát nàng. Hắn càng ôm chặt Tiểu Phong, thì nàng lại càng cương quyết chống trả. Nỗi hận thù trong lòng nàng, nỗi oán hận bản thân quá lớn, nàng yêu Lý Thừa Ngân, nhưng tất cả mọi thứ của nàng đều bị hắn hủy hoại, sao nàng còn dám ở bên hắn thêm một phút nào nữa? Nàng bảo với hắn: “Ta vĩnh viễn không quên Cố Tiểu Ngũ!” Đúng vậy, sao nàng quên được tình yêu đầu, sao nàng quên được đoạn kí ức ngọt ngào, khi mà nàng và hắn đều yêu thương nhau bằng cả trái tim?

Nhưng Lý Thừa Ngân không nhớ, một chút cũng không. Hắn đinh ninh cho rằng Cố Tiểu Ngũ là Cố Kiếm, biểu ca của hắn, để rồi lại một lần nữa, hắn lợi dụng nàng để giết Cố Kiếm. Hắn cũng nhẫn tâm hại cả A Độ, người tỉ muội thân thiết của nàng. Chính vào cái đêm Cố Kiếm mất, mọi hi vọng của nàng đều sụp đổ, tất cả tình yêu còn lại đều đã mất. Chính hắn đã hủy hoại tất cả. Cho đến cái ngày nàng gieo mình từ trên tường thành xuổng, hắn mới nhớ lại, nhưng đã muộn mất rồi, nàng chẳng còn nghe thấy nỗi ân hận của hắn nữa. Nàng không muốn nghe, nàng rơi xuống, nàng chấp nhận đau khổ một lần để mọi đau khổ của nàng ở kiếp này sẽ mãi được khóa kín! Và rồi 30 năm sau, khi hắn đã ngồi lên ngai vàng, chẳng còn ai có thể trở thành mối nguy hại của hắn nữa, thì khi ấy, Lý Thừa Ngân mới thực sự phải trải qua nỗi bất hạnh thực sự. Hắn sống một đời trong nỗi oán hận, dằn vặt. Hắn ứa nước mắt, đau đớn. Nhưng sau tất cả những điều mà hắn làm thì nhiêu đó liệu đã là đủ? Đó là cái giá mà hắn phải trả cho mọi toan tính trước giờ của hắn!



Lý Thừa Ngân và Tiểu Phong - một mối nghiệt duyên ai oán...

Suốt hai ngày đọc cuốn tiểu thuyết, tôi không khóc, nhưng trái tim tôi như thắt lại. Tôi buồn và thương cho thân phân hồng nhan bạc mệnh của nàng Tiểu Phong! Còn về Lý Thừa Ngân, tôi không hề mảy may căm ghét hắn, bởi lẽ tôi tiếc cho hắn, tiếc cho cái cách mà hắn yêu Tiểu Phong. Tinh cảm mà hắn dành cho Tiểu Phong càng lớn, thì sự toan tính của hắn càng lớn. Tiểu Phong càng khước từ tình cảm, sự quan tâm của Lý Thừa Ngân, thì tính chiếm hữu của hắn cũng theo thế mà ngày một lớn dấn. Thiên Hạ Quy Nguyên với tác phẩm Phù Dao Hoàng Hậu cũng xây dựng một Thái tử Trưởng Tôn Vô Cực với biết bao lớp mặt nạ, cũng đầy mưu mô. Vô Cực cũng lợi dụng lòng tin của người khác hòng đoạt được mục đích của mình, cũng có những khi nói dối và cả lợi dụng người hắn thương là Phù Dao. Nhưng Vô Cực biết đâu là điểm dừng! Hắn yêu Phù Dao hết mực, đến mức sẵn sàng từ bỏ tất cả. Nhưng Lý Thừa Ngân thì không! Hắn chẳng lắng nghe để thấu sự tình, hắn luôn tìm cách để một tay két thúc hết tất cả, hòng giữ riêng Tiểu Phong cho mình. Hắn dám yêu, nhưng lại chẳng dám từ bỏ bất kì điều gì vì người mình yêu. Và để rồi, đến cuối cùng chính hắn đã phá hoại mọi thứ, một chút tro tàn cũng theo gió mà cuốn đi.



Tiểu Phong, nàng cứ đến và đi như một ngọn gió sớm mai. Nàng yêu bằng cả trái tim chân thành nên đến khi phát hiện mình bị lợi dụng, trái tim nàng như vỡ vụn, nàng gục ngã, nàng không trong bản thân được tồn tại nữa. Nàng vốn yếu đuối như vậy nên nàng chẳng thể tự đứng dậy được nữa, chỉ có cái chết mới giúp nàng giải thoát khỏi địa ngục trần gian nơi Đông cung lạnh lẽo...

Lời kết:

Dẫu biết trước đây là một truyện ngược luyến tàn tâm kinh điển của Phỉ Ngã Tư Tồn với cái kết sad ending đau khổ và khiến người đọc day dứt hơn bất kì tác phẩm nào nhưng tôi vẫn gắng để đọc. Tình yêu của Lý Thừa Ngân và Tiểu Phong nó diễn ra quá nhanh, nhanh đến nỗi mà tôi chẳng thể cảm nhận được đằng sau đó là một tình cảm chân thành, hay là nỗi hận thù. Tiểu thuyết phản ảnh chân thực bức tranh lạnh lẽo chốn cung cấm, những sự tranh đấu chính trị đã giết chết hai con người khao khát yêu và được yêu.

Tác giả: Nguyễn Minh Nguyệt - Bookademy

-----

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật những thông tin thú vị về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn

Tham gia Bookademy Team để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3

----------------------------

Hợp Tác Cùng YBOX.VN Truyền Thông Miễn Phí - Trả Phí Theo Yêu Cầu tại http://bit.ly/YBOX-Partnership

4,160 lượt xem