Đóng góp ý kiến và báo lỗi phiên bản mới tại đây

[Bookademy] Review Sách "Hạnh Phúc Từ Những Điều Giản Dị" - Con Người Chỉ Cần Sống Thôi Đã Là Một Việc Có Giá Trị Rồi

Biết lắng nghe chia sẻ và biết cảm thông giúp đỡ mọi người khi gặp khó khăn. Những lúc cuộc sống rơi vào hoạn nạn, bế tắc con người ta sẽ biết giúp đỡ nhau để cùng vươn lên, đấy là điều đáng quý của cuộc sống. Dù trong mọi hoàn cảnh, hãy nở nụ cười và nói lời cảm ơn chân thành nhất để giúp mọi người được gần nhau hơn.

Hạnh phúc từ những điều giản dị

“Hạnh Phúc Từ Những Điều Giản Dị” Cuốn sách nói về những nhân viên làm việc tại Disneyland, những người luôn chào đón du khách bằng nụ cười và lời cảm ơn, họ luôn giúp đỡ du khách khi họ cần và luôn nói lời cảm ơn mỗi khi chào đón du khách. Du khách đến Disneyland  không phải vì cảnh đẹp, mà vì thái độ làm việc của nhân viên ở đây và cách chào đón du khách bằng lời cảm ơn.

Chắc hẳn chúng ta vẫn còn nhớ thảm họa kinh hoàng tại Nhật Bản cách đây vài năm đã tàn phá miền Đông Bắc nước Nhật như thế nào và Tokyo Disneyland cũng là một trong những nạn nhận của thảm họa năm đó. Ngày đó các du khách khắp cả nước đến đây vui chơi, không ít người phải trải qua thời khắc bất an khi phải đối mặt với thảm họa động đất ngay tại công viên. Mạng lưới giao thôngbị gián đoạn, biến công viên thành một hòn đảo bị cô lập, có người còn phải ngủ qua đêm ở công viên. Ám ảnh kinh hoàng đầy đau đớn có thể khiến cho mọi người khó lòng nào muốn trở lại vào ngày Disneyland mở cửa trở lại. Vậy mà ngày mở của, rất nhiều người đã đến từ sáng sớm để chờ đến giờ mở cửa trở lại chỉ vì một lý do duy nhất là gửi thông điệp “cảm ơn”

Cũng là con người, cùng ở trong hoàn cảnh đổi mặt với nỗi sợ hãi kinh hoàng vì thảm họa hay những âm thanh rợn người và sự lắc lư chẫn động, nhưng các nhân viên của Disneyland vẫn bình tĩnh, trấn an du khách. Khi các du khách đang vô cùng hoảng sợ, tâm lý bất an, các nhân viên lại là những người tạo cho học niềm tin giống như gia đình

“Cần lắm một niềm tin, sự ấm áp giữa người với người, đó là điều quý giá không gì có thể thay thế được”

Ngày thảm họa động đất ở Tokyo Disneyland, đã có một sự gắn kết chặt chẽ chưa từng có đến mức muốn nói lời cảm ơn giữa hai bên du khách và nhân viên. Và có lẽ “Vị Thần Cảm Ơn” đã giúp họ vượt qua được buổi thảm học đó và vào ngày mở cửa lại Tokyo Disneyland cũng là ngày tái ngộ “Vị Thần Cảm Ơn” của Disneyland cũng là ngày tái ngộ của đội ngũ nhân viên và du khách

Có thể bạn chưa biết, tại Nhật Bản chính là nơi sinh ra “cảm ơn”. “Hạnh phúc từ những điều giản dị” là những câu chuyện kỳ lạ xoay quanh “ Vị Thần Cảm Ơn” của những nhân viên làm việc trong công viên. Những mẩu chuyện nhỏ này giúp ta  phần nào hiểu được “tại sao du khách lại dành tình cảm cho Disneyland nhiều như thế” “tại sao Disneyland lại xuất hiện nhiều lời cảm ơn đến thế?” “tại sao Disneyland là nơi khai sinh ra nhiều lời “cảm ơn” nhất Nhật Bản”

Ba câu chuyện của ba nhân viên mang đến những màu sắc khác nhau ,mỗi người đều có một câu chuyện cuộc đời riêng, và "Hạnh phúc từ những điều giản dị" cho ta những cái nhìn của người thứ nhất, người kể được thay đổi để diễn tả suy nghĩ chủ quan của từng người, từ đó ta thấy con người chỉ biết đến những điều xảy ra, nhưng không biết ẩn sâu trong đó là cả một câu chuyện dài, mà ta phải là người trong cuộc, trực tiếp trải nghiệm mới có thể thấu hiểu.

Ashida Masaru, khi còn nhỏ bị bỏ rơi trước cửa tu viện, có lẽ vì khi còn nhỏ, không nhận được yêu thương, tình cảm từ những người thân vì thế cậu trở nên buồn phiền và không cười. Nhưng cậu lại có luôn có một tình cảm đặc biệt dành cho động vật, cậu đã bất chấp mưa to, vẫn chạy ra ngoài ôm chú chó nhỏ bị bỏ rơi ở bên ngoài cho dù viện trưởng đã khuyên bảo cậu sẽ chăm sóc cho chú chó vsf tìm một người chủ tốt bụng cho chú chó. Cậu lo lắng rằng chú chó cũng sẽ giống như cậu, bị bỏ rơi và không được ai quan tâm. Cậu luôn ước ao có một mái ấm thực sự, có một người mẹ, người cha giống như bao đứa trẻ khacs chứ không phải là được nhận nuôi từ những người xa lạ. Khuôn mặt của cậu chưa bao giờ thực sự tươi sang vì trong đầu luôn tràn ngập những điều khó chịu. Vậy nên, khi ba mẹ đến nhận nuôi, cậu đã chào họ bằng vẻ mặt rạng rỡ nhất tuy nhiên trong lòng chưa một lần cười kể từ khi nhận ra rằng chính ba mẹ ruột đã bỏ rơi cậu. Có lẽ ám ảnh quá khứ đã khiến cậu không còn tin tưởng vào những điều tốt đẹp trong cuộc sống. Đối với cậu, việc mẹ làm công việc thiện nguyện là đạo đức giả và hơn hết cậu nghĩ trên đời này không còn người tốt nào nữa. Cậu mong sớm tìm được việc để có thể ra khỏi ngôi nhà mà mọi người nói là “gia đình”. Chỉ cho đến khi cậu trở về thăm lại viện trưởng khi gặp lại chú chó nhỏ năm xưa và khi biết được rằng viện trưởng không có một gia đình thực sự, bà sống đọc thân vì phải lo cho những đứa trẻ không có gia đình như cậu nên không có cơ hội lập gia đình. Với bà những đứa trẻ chính là gia đình. Cậu nhận ra rằng những lời viện trưởng nói là những lời từ tận đáy lòng, không phải là giả tạo hay sáo rỗng, cậu nhận ra, thực ra cậu cũng có môt gia đình thực sự. Và cậu nhận ra “hạnh phúc có lẽ không phải là những điều được ban tặng mà là những điều có thể nhìn thấy”. Giấc mơ có một gia đình đã trở thành sự thật, thì ra cậu vẫn luôn có một gia đình dẫu không cùng huyết thông, một người mẹ hết lòng yêu thương, một người cha luôn quan tậm cậu, chỉ là cậu nhận ra điều đó hơi muộn mà thôi

Con người cần có những niềm tin với nhau để có thể thấu hiểu được những điều không được nhìn thấy bằng mắt thường. Tôi biết ơn vì những ngày trôi qua, gia đình tôi lại tạo them sự gắn kết không thể thay thế được, với việc công nhận lẫn nhau và xích lại gần những người xung quanh mình. Gia đình tôi không cùng huyết thống nhưng điều đó không thực sự quan trọng, chỉ cần ngày ngày nghĩ về nhau, như vậy là đủ lắm rồi

Ngược lại với Ashida Masaru, Harumi Wakabe có môt gia đình thực sự, nhưng cô lại không cho rằng mình hạnh phúc, khi bố cô luôn chỉ quan tâm đến công việc và không hề quan tâm tới mẹ con cô, ngay cả khi mẹ cô ốm nằm trong bệnh viên ông cũng không ở bên chăm sóc, ngày mẹ cô mất ông cũng không kịp gặp bà lần cuối. Cô luôn trách bố cô đã không quan tâm đến mẹ, kể từ khi mẹ mất đã được hai năm cô luôn tránh gặp mặt ông. Nút thắt giữa hai cha con trưởng trừng không thể tháo gỡ cho đến một ngày cô tiếp nhận một vị khách đặc biệt, một người đàn ông đi xe lăn. Sẽ chẳng có gì đặc biệt bởi vì vẫn luôn có những khu dành riêng cho những vị khách ngồi xe lăn, nhưng vị khách này lại chính là bố của cô bao năm không gặp. Cô nhìn thấy sự tiều tụy, mệt mỏi của ông và hơn hết là ông không thể di chuyển mà phải ngồi xe lăn. Cô không hề hay biết rằng bố cô đã phát hiện ra bệnh chỉ ngay sau khi mẹ mất, ông luôn lao đầu vào làm việc thực ra để khiến cho mẹ cô an tâm hơn. Ông quyết định đến phòng khám sau khi cuộc họp kết thúc không phải vì muốn làm việc mà không đến bệnh viện mà muốn giữ niềm hy vọng với vợ, muốn “giả vờ diễn” cũng giống như mọi lần. Ông đã cố gắng muốn hoàn thành giấc mơ của mẹ cô khi bà còn sống, muốn cho bà xem chiếc nhẫn mà bà đã tự tay thiết kế cho cô con gái của mình, vậy nên ông bạn rộn đến nỗi không thể chăm sóc cho bà. Cô nhận ra bấy lâu nay cô luôn trách cha mình mà không biết cha cô đã rất đau khổ khi không gặp được mẹ lần cuối, điều đó còn đau khổ gấp ngàn lần, cha đã yêu thương mẹ hết lòng và không biết từ bao giờ cô đã quên đi ánh mắt yêu thương cha dành cho mẹ, khi ăn những thức ăn mẹ nấu, cô đã quên cha đã hạnh phúc ra sao. Cha cô mới là người đau khổ nhất khi mất đi mẹ, vạy mà cô lại luôn trách cha cô bao năm qua

Con người chắc chắn một lúc nào đó sẽ phải đối mặt với cái chết. Đến lúc đó còn có thể nói vài người cho những người quan trọng nữa hay không? Tôi biết ơn từ tận đáy lòng mình việc được sinh ra là con gái của cha, và tôi có thể nói thành lời: “Cha, cảm ơn vì chúng ta đã luôn yêu thương nhau…

Có thể nói câu chuyện của anh em rể nhà Kimura cho tôi nhiều ấn tượng nhất. Một người con, người em muốn lên Tokyo thực hiện ước mơ, làm việc ở công viên giải trí Disneyland và một người cha, người chồng đã có ý định tự tử để cứu gia đình thoát khỏi khó khan khi việc kinh doanh nhà hàng dần đi đến phá sản. Kenrato thực sự có ý định tìm đến cái chết để gia đình có thể nhận khoản tiền bảo hiểm, thậm chí aanh đã viết di thư để lại cho vợ và cô con gái của mình. Anh quyết định lên Tokyo để gặp cậu em rể Ryousuke khuyên cậu trở về nhà giúp đỡ gia đình sau đó sẽ mãi mãi không bao giờ trở về nữa. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt lo lắng của cô con gái dành cho mình, anh đã quyết định xé tờ di thư, khao khát sống chứng kiến cô bé lớn lên và trưởng thành đã giúp anh suy nghĩ lại chuyện ngu ngốc định làm. Nhưng định mệnh lại trêu đùa anh khi ngày mà anh lên Tokyo tìm cậu em rể cũng chính là ngày thảm họa động đất tại Nhật Bản xảy ra. Đứng trước nguy hiểm cận kề, anh mới nhận ra một điều còn sống mới là quan trọng. Chỉ cần còn sống thì sẽ có thể làm lại được nhiều lần, nhiều lần. Dẫu cho không còn gì, nhưng nếu còn sinh mạng thì vẫn có thể hy vọng. chỉ cần còn sinh mạng thì vẫn còn le lói tia hy vọng. Cũng chính nhờ điều này mà anh đã tìm ra được con đường mới cho nhà hàng

Ma thuật của cuốn sách này là nói lời cảm ơn, mục đích sống của con người không phải là kinh doanh, kiếm tiền mà là giúp người với người gần gũi nhau hơn. Biết lắng nghe chia sẻ và biết cảm thông giúp đỡ mọi người khi gặp khó khăn. Những lúc cuộc sống rơi vào hoạn nạn, bế tắc con người ta sẽ biết giúp đỡ nhau để cùng vươn lên, đấy là điều đáng quý của cuộc sống. Dù trong mọi hoàn cảnh, hãy nở nụ cười và nói lời cảm ơn chân thành nhất để giúp mọi người được gần nhau hơn.

Hơn nữa, Sau khi đọc xong cuốn sách ta như được chìm vào một thế giới ấm áp, mọi thứ đều được khơi nguồn từ tình yêu thương. Nó khiến ta quên đi những toan tính trong cuộc sống thường ngày. Disneyland là vùng đất mơ ước, nơi những con người luôn thừa nhận, công nhận nhau, sống với nhau như gia đình, và truyền tải thứ tình cảm đó tới du khách, để cả du khách và nhân viên đều có "dáng vẻ cần có"- dáng vẻ của hạnh phúc. Bỏ đi tất cả những nguyên tắc và hành động bằng cách đặt tình yêu thương lên trên đầu. Ngay từ câu chữ những trang đầu tiên đã khiến tôi xúc động -"Disneyland khởi nguồn vì tình yêu, không phải khởi nguồn vì kiếm tiền" (Lý tưởng của tôi là kiếm được nhiều tiền để dành lấy tự do, đích đến của việc kiếm tiền là tự do tài chính và từ đó dành lấy tự do trong cuộc sống. Những năm sau, đọc lại dòng chữ này, liệu suy nghĩ của tôi có khác không?), rồi khi các nhân viên chăm sóc khách hàng khi xảy ra động đất, tiêu chí hàng đầu là sự an toàn của khách hàng, để rồi 90% những người từng đến disneyland sẽ quay trở lại, quay lại bởi tình yêu thương, sợi dây gắn kết đó chính là tình người, là những lời "cảm ơn", hay "lại ghé qua nhé", những câu nói đó giúp ta mở lòng và kết nối tới mọi người dễ dàng nhất, chỉ từ những câu nói, cử chỉ hàng ngày cũng đem lại sức mạnh lớn lao đến vậy, mà chưa chắc chúng ta ai cũng có thể nhận ra được, phải không?

Đối với bạn, hạnh phúc có ý nghĩa gì? Nếu thực sự suy nghĩ về câu hỏi này, có thể bạn sẽ nhận ra rằng hạnh phúc thực ra có ở khắp mọi nơi! Dĩ nhiên, những điều to lớn như làm việc vì đam mê, hay đạt được một trong số những mục tiêu của đời bạn sẽ khiến bạn cảm thấy hạnh phúc, nhưng những điều nhỏ nhặt cũng có thể đem lại không ít niềm vui cho bạn. Hãy đón nhận sự việc quanh bạn một cách chân thành rồi dần dần bạn sẽ nhận ra “hạnh phúc từ những điều giản dị”

 

Tác giả: Thanh Dung - Bookademy

-------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn/

Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về: [email protected]

 

 

 

 

----------------------------

Hợp Tác Cùng YBOX.VN Truyền Thông Miễn Phí - Trả Phí Theo Yêu Cầu tại http://bit.ly/YBOX-Partnership

1,524 lượt xem

lh-fulllh-x