Đừng Bám Víu Vào Một Niềm Tin Một Cách Mù Quáng
Một trong những
cảm xúc tuyệt vời nhất trên đời, là có thể chứng minh rằng mình đúng – người
khác sai. Tương tự đó, một trong những cảm xúc tệ nhất, là bị người khác chỉ ra
rằng, mình sai còn họ đúng.
Tôi kể bạn nghe, thế giới chúng ta đang sống, đã và đang xảy ra
những chuyện như thế này:
Từ ngàn xưa, trước khi thế giới chuyển sang chế độ phụ hệ (và
duy trì đến ngày nay) thì chúng ta đã từng ở trong chế độ mẫu hệ. Là chế độ mà
người nữ nắm mọi quyền hành trong gia đình và xã hội. Người nam không gì khác
hơn chỉ là những “nhân vật phụ” với hai loại công việc chính là cùng với những
người nữ tạo ra đứa trẻ và làm những công việc chân tay nặng nhọc. Chấm hết.
Thậm chí, họ bị cả xã hội mặc định là ngu ngốc, là không đủ thông minh và sáng
suốt nên mới không cho bất cứ chút quyền nào trong việc cai trị đất nước. Đó là
chuyện của chế độ mẫu hệ.
Thế rồi trải qua
quá trình hàng trăm ngàn năm, người nam bắt đầu được giao nhiều việc hơn, nhiều
trọng trách hơn và kéo theo họ cũng đòi hỏi nhiều quyền lợi hơn. Cứ thế dần đến
một ngày, như ngày nay, khi người nam cậy vào sức mạnh của mình trấn áp tất cả,
cho mình cái quyền được nắm giữ mọi công việc quan trọng, ra mọi quyết định lớn
nhỏ và nắm giữ tất cả những trọng trách to lớn trên thế giới. Thì những người
nữ, họ lại phải lui về hậu phương, làm những công việc lặt vặt, bị những người
nam trấn áp, trở thành lớp người như những người nam thời mẫu hệ – sinh đẻ và
làm những việc tủn mủn trong nhà.
Thế giới hiện đại ngày nay vẫn còn tồn tại những dân tộc, những
tộc người duy trì chế độ mẫu hệ. Hãy nhìn xem:
Bộ tộc
Mosuo
Sinh sống ở vùng núi phía Tây Nam Trung Quốc với dân số khoảng
40.000 người, người dân ở đây gần như không có khái niệm nào về vai trò của
người chồng hay người cha. Trong suốt 2.000 năm qua, phụ nữ là người quyết định
mọi việc quan trọng trong gia đình, từ việc sở hữu đất đai, nhà cửa, giữ trách
nhiệm chăm sóc, dạy dỗ những đứa trẻ trong bộ tộc.
Đặc biệt hơn, những phụ nữ Mosuo có quyền ngủ với bất cứ đàn ông
nào họ muốn từ khi lên tuổi 13. Những đứa bé sinh ra sẽ được nuôi dạy bởi người
phụ nữ, cha của đứa trẻ sẽ không được công nhận và chỉ được gọi chung là “chú”
hay “bác”. Không chỉ vậy, những người đàn ông sẽ không bao giờ được phép tranh
luận hay can thiệp gì về vấn đề này. Tất cả đàn ông và phụ nữ cùng nhau chăm
sóc những đứa trẻ cho tới khi chúng lớn lên.
Bộ tộc
Minangkabau, Indonesia
Cư trú trên hòn đảo phía Tây Sumatra, tại đây người phụ nữ làm chủ gia đình và thừa kế tài sản, trong khi đó đàn ông chỉ có nhiệm vụ… duy trì nòi giống. Theo phong tục của người Minangkabau, khi lấy vợ, người đàn ông chỉ được ân ái vợ mình vào ban đêm. Ban ngày, họ sẽ phải về nhà mẹ đẻ để phụ giúp gia đình. Nếu một người đối xử tệ bạc với vợ, ngay lập tức người đàn ông đó sẽ bị đuổi ra khỏi nhà vợ và bị cả cộng đồng tẩy chay.
Bộ tộc
Garos
Sinh sống ở Meghalaya, Ấn Độ và các khu vực lân cận của
Banglades.
Theo truyền thống của người Garos, người con gái út sẽ được thừa
hưởng toàn bộ gia tài từ mẹ. Trong khi đó, người con trai trong gia đình sẽ
phải rời bỏ cha mẹ từ khi bắt đầu tuổi dậy thì để đến nhập học tại trường ký
túc xá của bộ tộc.
Khi đến tuổi kết hôn, những cô gái Garos sẽ đến ngôi trường này
để tuyển chọn chồng cho mình.
Sau khi kết hôn, người chồng sẽ chung sống ở nhà vợ và trong quá
trình sống cùng thì người chồng luôn phải thông qua ý kiến của người vợ trước
khi làm bất cứ gì liên quan tới tài sản trong gia đình. Với người Garos, cuộc
hôn nhân không phải là một bản hợp đồng ràng buộc đến trọn đời. Nếu như người
chồng không thể nhân số tài sản đó lên, anh ta có thể bị “sa thải” và nhận lấy
sự kỳ thị của cộng đồng.
Bộ tộc
Nagovisi
Sinh sống ở phía Tây đảo New Guinea, người phụ nữ Nagovisi là
người giữ vai trò lãnh đạo, điều hành các nghi lễ – đây được coi là một trong
những niềm tự hào lớn nhất.
Theo truyền thống của người Nagovisi, người phụ nữ sẽ chịu trách
nhiệm chăm sóc, cai quản mẫu đất trồng thực phẩm của gia đình. Do đó, một trong
những yêu cầu đầu tiên mà những bố mẹ cô dâu lựa chọn chồng cho con gái mình là
chàng trai đó phải khỏe mạnh, rắn rỏi, thông minh… để có thể khai hoang và mở
rộng ruộng đất…
—
Nếu như xã hội hiện đại cho rằng một nền văn hóa văn minh là khi
người phụ nữ được tôn trọng và trở nên bình đẳng với đàn ông. Thế thì chẳng
phải những bộ lạc thiểu số trên sẽ được coi như văn minh hơn cả nền văn hóa
hiện đại của chúng ta, văn minh hơn cả những nước hiện đang được xem là văn
minh đấy sao?
Nên nhớ, chế độ mẫu hệ được duy trì ở những bộ lạc này từ hàng
ngàn năm rồi chứ không phải mới đây. Đó là bằng chứng cho một quá khứ xa lắc
nơi mà phụ nữ nắm quyền hành trên tất cả. Đó không phải là thế giới tưởng tượng
đâu.
Và nếu những người dân thuộc các bộ lạc kia có dịp tiếp cận thế
giới bên ngoài, hẳn họ sẽ sửng sốt và thấy vớ vẩn lắm, khi người phụ nữ hiện
đại đa phần sống cuộc sống như bị giam lỏng trong nhà với đủ loại việc tủn mủn,
dạy dỗ con cái, kiếm sống, trong khi vừa phải cúi người phục vụ ông chồng say
xỉn gác chân xem tivi miệng không ngừng chửi bới…
Ấy thế mà, chúng ta vẫn có thể tự nhận mình văn minh hơn các dân
tộc thiểu số sao? Chúng ta vẫn có thể tự tin mặc định rằng đàn ông thì giỏi
giang hơn phụ nữ trong việc điều hành thế giới sao?
Cho nên, điều mà chúng ta cứ luôn tin tưởng trước giờ, không
chắc đúng đâu.
Xa xôi một chút như câu chuyện về nguồn gốc loài người. Tất cả
chúng ta đều được dạy rằng loài người được tiến hóa từ loài khỉ. Người ta đưa
ra rất nhiều bằng chứng minh chứng cho thuyết này. Nhưng không phải tất cả mọi
người đều tin vào điều đó, chúng ta không tin, nhưng không thể nào nói lại cái
thuyết được cả tỷ người công nhận. Thế rồi, tin đại cho xong vì không tin thì
biết tin cái gì?
Mọi người đều quên rằng, đây chỉ là một học thuyết, một thuyết
của một người, điều đó không có nghĩa là chân lý. Như ngày xưa mọi người đều
tin trái đất là trung tâm của vũ trụ, ngay cả mặt trời cũng quay quanh trái
đất. Thế rồi Galileo đã bị xử treo cổ vì tội dám đưa ra thuyết trái đất quay
quanh mặt trời.
Bạn thấy chưa, một điều tất cả mọi người đều tin đều chưa chắc
đúng. Nếu người tiến hóa từ khỉ thật thế thì đáng lẽ tất cả loài vượn người,
loài khỉ đều phải biến mất rồi mới đúng, có loài nào tiến hóa mà giữ cả giống
mới lẫn giống cũ đâu. Và nếu đúng theo tiến hóa, tại sao từ khi loài người tiến
hóa thành người lại không tiến hóa nữa? Cơ thể hiện tại là tối ưu rồi chăng?
Tôi nghi ngờ điều đó, thuyết cho rằng loài khỉ hay vượn người là
do một nhánh loài người bị hoang hóa mà thành theo tôi còn có lý hơn. Cứ thả
một người từ nhỏ vào sâu trong rừng thẳm đi, nếu anh ta không chết thì theo
thời gian anh ta cũng thành người rừng, leo trèo bơi lội chẳng thua gì loài
khỉ. Nếu theo tiến hóa thì anh ta vẫn là người chứ sao lại quay về như khỉ được
nhỉ?
Nếu bạn đang muốn
tìm một học thuyết khác cho nguồn gốc loài người, có thể bạn sẽ muốn đọc cuốn “Chúng ta thoát thai từ đâu”
của tác giả Ernst Muldashev. Đó là một cuốn sách hay, hơi khó đọc nhưng có thể
cho bạn một nhận thức hoàn toàn mới, đập vỡ đi tất cả những niềm tin cũ kỹ đang
chứa đầy trong đầu bạn lúc này.
Sơ lược rằng loài người chúng ta đang sống thuộc nền văn minh thứ
5 trên hành tinh này. Các nền văn minh trước phát triển hơn chúng ta rất nhiều
đều đã bị xóa sổ trong những cơn hồng thủy và động đất (cơn hồng thủy này được
các tôn giáp kể lại dưới thuyết con tàu Noah và trận động đất nhấn chìm
nền văn minh Atlantis báo chí vẫn thường nhắc đến).
Hành tinh sơ khai ngập tràn năng lượng vô hình, chính các năng
lượng vô hình sau nhiều ngàn năm cô đặc lại trở nên hữu hình và tạo thành các
chủng người đầu tiên. Loài người hiện tại là chủng loài có phần thể xác hữu
hình được cô đặc nhất quanh khối năng lượng gốc (linh hồn) như hiện nay, cũng
là loài nhỏ bé nhất, yếu ớt nhất, kém cỏi nhất. Chúng ta không hề đạt đỉnh văn
minh như ta tưởng đâu các bạn à.
Tuy nhiên, khi tiếp cận những học thuyết mới mẻ này, bạn hoàn
toàn có quyền tin hay không tin, dần dần thời gian sẽ trả lời cho bạn khi các
học thuyết cũ kỹ bị đập vỡ tan tành. Tôi chọn tin vào thuyết duy tâm (ý thức có
trước tạo nên vật chất) này. Vì sao? Vì sau khi tiếp cận thuyết này, tất cả
những bài viết có tựa đề “những bí ẩn khoa học không thể giải thích nổi” đối
với tôi đều trở nên đơn giản, dễ hiểu đến không ngờ.
Từ những bí ẩn như phát hiện mẫu động cơ như chiếc Bu-ji cổ hàng
triệu năm khi loài người còn chưa xuất hiện, việc phát hiện hóa thạch dấu chân
người cùng lúc với dấu chân khủng long, những dấu chân khổng lồ, tam giác quỷ
giữa biển khơi, những kỳ quan thế giới tự nhiên nhưng nhìn như có sự sắp
đặt (cột đá chồng, ghềnh đá, tượng khổng lồ…), những hình mẫu được để lại trên
các cánh đồng lúa mạch chỉ sau một đêm, kim tự tháp được xây thế nào… vân vân
và vân vân, gần như tất cả những bí ẩn mang mác khoa học không thể giải thích
tôi đều có thể tự tìm câu trả lời chỉ nhờ mỗi việc tin vào một thuyết khác về
nguồn gốc và sự tiến hóa của loài người.
Tôi không nói tôi đúng bạn sai hay ai đúng ai sai, chúng ta có
quyền tự chọn niềm tin cho mình. Việc bạn chắc chắn bạn được tiến hóa từ vượn,
có tổ tiên là vượn sẽ không làm suy chuyển niềm tin của tôi rằng không đời nào
tôi chịu có nguồn gốc từ vượn đâu.
Thế thì, một lần nữa, niềm tin của chúng ta rất có thể chẳng
đúng tí nào cả. Đừng bám víu vào một niềm tin nào đó một cách mù quáng. Bởi
không ai dám khẳng định sự thật là gì!
Đó là về nguồn gốc loài người, giờ tôi sẽ đi sâu chi tiết vào
một chút về tôn giáo của chúng ta – những niềm tin vốn không hoàn mỹ và chứa
đầy những rối rắm.
Đạo Thiên Chúa từng có những luật rằng, ăn thịt trong ngày thứ 6
là mắc trọng tội. Luật ấy từ xưa rồi và bây giờ thì đã được gỡ bỏ do Hội Thánh
đã nói rằng giờ người ta được phép ăn thịt trong ngày thứ 6. Ơ, một thứ được
xem là tội bỗng không còn là tội nữa. Thật lạ. Đó chỉ là việc ăn thịt, còn
những việc khác thì sao?
Roma từng là một đế chế tôn giáo tham quyền, dùng danh nghĩa
Thánh Chiến để đi xâm lược và gây chiến với các nước khác tạo ra bao đau thương
đổ máu. Ấy thế mà họ có thể ra luật cấm người khác giết người? Thật mâu thuẫn.
Và rồi thì sách Kinh Thánh – cuốn sách được cho là lời của Chúa
– được cho biết rằng đã tái bản rất nhiều lần và mỗi lần đều được Hội Thánh sửa
chữa nội dung cho phù hợp với thời cuộc. Cho nên những luật mà bạn tin là của
Chúa, vốn không phải của Chúa đâu, của Hội Thánh cả đấy, tức là của con người
tự viết ra nhân danh Thiên Chúa. Nếu biết được về bản chất những luật này, liệu
bạn còn có tin?
Bạn không theo đạo Hồi nên bạn sẽ cho những điều luật của tôn giáo
này là vớ vẩn, nào là không được nô đùa trên bãi biển, không được hở bất cứ
phần thân thể nào trước mặt đàn ông kể cả tay và mặt, không được có những cử
chỉ tình cảm khi đang yêu nhau, một người được phép giết vợ và nhân tình của cô
ta nếu phát hiện vợ ngoại tình, đàn ông thì có toàn quyền với đàn bà do Chúa
sinh ra đàn ông cao quý hơn…
Chắc chắn rồi, bạn sẽ cho đây là luật nhảm nhí đơn giản vì nó
không phải là điều bạn được dạy và tin. Nhưng này, cả triệu người Hồi giáo vẫn
đang tin và sống những điều luật nhảm nhí ấy mỗi ngày với lòng thành kính cao
nhất đấy nhé.
Ngoài ra còn có Ấn Độ giáo có ngụy thuyết tắm nước sông Hằng để
rửa sạch tội lỗi, thờ đủ thứ hình tượng, thú vật…; Phật giáo thì mang tượng
Phật ra đường, thêu dệt nên các huyền thoại, tôn Thích Ca là Chân lý của vũ
trụ, hay đấng đạo sư cao hơn cả Trời và người; cho kinh Phật là lời Phật nói,
buộc tín đồ phải tin vào Tam bảo… Tôn giáo nào cũng cho mình là đúng nhất, là
chân lý, là duy nhất, sao lại có nhiều cái duy nhất đến thế? Nếu bạn có thể nghiên
cứu và tìm hiểu rõ bản chất của tôn giáo, hẳn bạn sẽ không còn muốn theo một
tôn giáo nào nữa đâu.
Chợt nhớ lại câu
chuyện khi một người hỏi Osho rằng, các bậc chân sư đều xuất thân từ Ấn Độ rất
nhiều, liệu phải chăng vì Ấn Độ là vùng đất thánh thiêng? – và Osho đã trả lời:
“Một căn nhà mà có nhiều bác sĩ
hay ra vào, thì hẳn do nhà đó đang chứa rất nhiều bệnh. Và cũng thế thôi, Ấn Độ
là nơi xuất hiện nhiều Chân sư nhất, không phải vì nó thánh thiêng, nhưng vì nó
là nơi u mê nhất cần được khai sáng.”
Thế đó, khoảng cách giữa nơi thánh thiêng nhất và nơi u mê nhất thật mong manh. Chắc chắn trong con mắt của nhiều người dân Ấn, họ vô cùng tự hào vì là nơi sinh ra của nhiều bậc Thánh nhân vĩ đại, mà không cảm nhận được sự u mê cuồng tín của chính mình.
Thêm
những chuyện lặt vặt khác:
Ở đa phần các quốc gia, mãi dâm là tội lỗi, nhưng chỉ cần vượt
ra khỏi ranh giới quốc gia đó mà đến những nơi mãi dâm được hợp thức hóa, thì
nó lại chẳng phải là tội lỗi gì, nó lại đơn thuần được xem như một nghề nghiệp
chân chính có người bán và người mua. Thế thì một lần nữa, tội lỗi chỉ đơn
thuần là do quan niệm của một nền văn hóa, chả có gì bản chất là tội lỗi cả.
Ngay cả việc hệ trọng như việc giết người. Giết người đa phần
được coi là tội lớn, nhưng nếu giết có lý do thích hợp thì lại chẳng phải là
tội nữa. Các lý do để nó không phải là tội thì vô vàn: ngộ sát, chiến tranh,
giết người để tự vệ, giết người đang có mưu đồ xấu, giết người trong trạng thái
vô thức, giết người vì họ phạm tội nào đó vân vân… Cùng một hành động lấy đi
mạng sống, nhưng có cái là tội, có cái không? Thế thì vấn đề nằm ở đâu? Nó nằm
ở chỗ quan niệm của con người mà ra thôi. Không có gì về bản chất là tội cả.
Ngày xưa phụ nữ có bầu trước khi cưới thì trở thành tội lớn, bị
khinh rẻ, bị xa lánh, bị chửi bới, xỉ nhục. Ngày nay việc này ngày càng phổ
biến thì nó không còn là vấn đề lớn lao nữa. Nhưng cứ nghĩ xem, cứ đà người vô
sinh nhiều như hiện nay thì tương lai, việc có em bé trước khi cưới hẳn còn
được hoan nghênh và ủng hộ. Người ta sẽ phải gieo giống rồi đợi xem cô gái nào
có thể mang được một em bé thì mới cưới người đó. Ngày đó rất có thể sẽ đến. Ai
biết được.
Mọi chuyện đều có thể thay đổi, nhất là quan niệm và niềm tin.
Những lễ hội lớn được mong chờ xưa kia giờ trở thành những lễ hội man rợ bị tẩy
chay. Những thứ được cho là văn hóa, là đẹp đẽ cũng đều bị thay đổi, phế truất
và biến mất. Quan niệm cứ thay mới mỗi ngày, niềm tin cũng bị đổi khác mỗi
ngày. Thế nên những gì giờ bạn cho là đúng mai sau có lẽ sẽ không còn đúng nữa.
Những gì bạn cho là sai, cũng không hẳn là sai. Một quan niệm tự bản chất không
hoàn toàn đúng cũng không hoàn toàn sai, đó hoàn toàn chỉ là một quan niệm.
Thay vì bám víu và ôm khư khư những quan niệm cũ, hãy nhận biết,
học hỏi cả những quan niệm mới, chấp nhận nó như chấp nhận một mùi hương kiểu
hương sầu riêng, chưa quen thì thấy thúi nhưng khi ghiền rồi thì không có loại
trái cây nào thơm bằng.
Chấp nhận và học hỏi những điều mới mẻ để chọn ra những gì thích
hợp với thời đại. Hơn là bấu víu vào những gì mình được dạy và đã tin. Chỉ có
những cái mới, mới làm cho thế giới và nhân loại tiến hóa, cả trên khía cạnh
văn hóa, nhận thức lẫn tâm linh.
Đừng tự hào khi mình là người cũ kỹ.
Phi Tuyết
Theo triethocduongpho.net
----------------------------
Hợp Tác Cùng YBOX.VN Truyền Thông Miễn Phí - Trả Phí Theo Yêu Cầu tại http://bit.ly/YBOX-Partnership
260 lượt xem