[ToMo] Bạn Có Nhận Ra Bạn Quan Trọng Đến Nhường Nào Không?
Một lời nhắc nhở nhỏ để bạn đừng quên...
Tôi có một người bạn tên là Dale, một bác sĩ tai mũi họng đã nghỉ hưu. Chúng tôi gặp gỡ thường xuyên với một số quý ông khác, uống cà phê buổi sáng và trò chuyện. Các cuộc thảo luận của chúng tôi bao gồm các thể loại từ tin tức địa phương, chính trị, cập nhật sức khỏe đến những điều nổi bật trong kỳ nghỉ và câu chuyện cá nhân. Tôi thích những câu chuyện cá nhân nhất bởi vì chúng thường đi kèm với những bài học về trí tuệ và cuộc sống.
Đó là trường hợp gần đây khi Dale chia sẻ một câu chuyện về máy tính Apple của mình. Ông ấy gặp vấn đề và gọi cho đường dây trợ giúp của Apple để được hỗ trợ. Dale được kết nối với một người phụ nữ nói chuyện dễ chịu làm việc trong một trung tâm chăm sóc khách hàng ngoài tiểu bang.
Trong suốt cuộc trò chuyện của họ, người phụ nữ đã bình luận về họ của Dale, nói rằng, cô ấy có một bác sĩ có cùng họ với Dale khi cô ấy còn là một cô gái trẻ. Người bác sĩ đó từng sống ở vùng vịnh Bắc California. Kinh ngạc thay, Dale nói với cô rằng ông ấy là một bác sĩ đã nghỉ hưu, từng làm việc ở vùng vịnh. Hai người sớm nhận ra rằng họ biết nhau, là bác sĩ và bệnh nhân.
_Sự trùng hợp ngẫu nhiên là cách mà Chúa nhớ lại những kẻ vô danh_ Albert Einstein_
Sau đó, người phụ nữ nói với Dale điều gì đó khiến ông ấy suýt rơi nước mắt. Cô đã trải qua một tuổi thơ khó khăn, không thể đoán trước, nhưng những chuyến đi đến bác sĩ là những trải nghiệm đáng nhớ. Bởi vì Dale luôn có cách riêng với trẻ em. Ông rất dịu dàng. Ông luôn cúi người để vừa tầm mắt của họ. Ông nói chuyện trực tiếp với họ, không chỉ với cha mẹ của họ.
Người phụ nữ nói với Dale rằng ông là một ''nhân tố ổn định'' trong cuộc đời cô. Thông qua cách tiếp cận đơn giản và dịu dàng, ông ấy đã giúp bệnh nhân trẻ của mình thoải mái. Dale cho cô biết rằng cô rất quan trọng.
Hãy tưởng tượng đến sự thay đổi. Sau tất cả những năm đó, bệnh nhân trẻ tuổi của Dale, giờ đã trưởng thành, cuối cùng cũng cảm ơn anh vì đã trở thành một nguồn sức mạnh ổn định trong cuộc sống của cô. Tất cả chỉ vì một cuộc gọi điện thoại ngẫu nhiên đến một trung tâm chăm sóc khách hàng.
Vợ tôi thường nói, chúng ta không sống trong một vũ trụ ngẫu nhiên. Mọi thứ dường như xảy ra vì một lý do. Chúng ta không phải lúc nào cũng nhận ra nó nhưng tạo ra kết nối sau đó. Có thể có lúc chúng ta không nhận ra kết nối nào cả. Nhưng điều đó không có nghĩa là nó xảy ra mà không có một lý do.
Năm người bạn gặp trên thiên đường
Tác giả Mitch Albom đã viết một cuốn sách sâu sắc cách đây nhiều năm có tựa đề: Thứ ba hàng tuần với Morrie. Đó là câu chuyện có thật về cách Albom kết nối lại với giáo sư đại học của mình, Morrie Schwartz, nhiều năm sau đó. Schwartz đã chết vì ALS, và hai người bắt đầu gặp nhau vào thứ ba hàng tuần (như họ đã làm ở trường đại học), để thảo luận về những câu hỏi lớn của cuộc sống.
Cuốn sách đầy trí tuệ, bao gồm những câu trích dẫn như: Cái chết kết thúc một cuộc đời, không phải là một mối quan hệ. Hơn nữa, cuốn sách minh họa tầm quan trọng của con người và con người đối với nhau.
Morrie Schwartz có thể là một người cố vấn cho Mitch Albom, cả ở trường đại học và sau này trong cuộc sống, nhưng Mitch cũng quan trọng không kém với Morrie. Thông qua những chuyến thăm giường bệnh và viết cuốn sách của mình, Mitch đã tôn vinh cuộc đời và những đóng góp của Morrie.
Mitch Albom đã viết một cuốn sách hư cấu nhiều năm sau đó có tựa đề: Năm người bạn gặp trên thiên đường. Trong câu chuyện, một người đàn ông tên Eddie chết trong khi cố gắng cứu một cô bé khỏi tai nạn. Eddie sau đó thấy mình ở trên thiên đường, nơi anh gặp những người từ quá khứ của mình.
Cuốn sách đã được làm thành phim.
Một nhà phê bình trên Amazon đã viết:
Tiêu đề của cuốn sách là khi bạn chết, bạn gặp năm người. Họ không phải luôn luôn là năm người quan trọng nhất trong cuộc sống của bạn (cha mẹ, ông bà, vợ, chồng, con cái, v.v.), nhưng đôi khi những người bạn gặp khi đi ngang qua hoặc người mà bạn đã quên. Có thể đó một số người mà bạn không thực sự biết. Nhưng họ luôn luôn là người có ảnh hưởng quan trọng đến cuộc sống của bạn.
Một trong những bài học mà Eddie học được trong câu chuyện là không có sự kiện ngẫu nhiên nào trong cuộc sống. Tất cả mọi người và kinh nghiệm được kết nối theo một cách nào đó. Một số lời nhắn nhủ từ cuốn sách:
Tất cả mọi thứ xảy ra đều có lý do
Hy sinh là một phần của cuộc sống
Tầm quan trọng của việc giải phóng sự tức giận và cho đi sự tha thứ
Sức mạnh của tình yêu, ngay cả sau khi chết
Luôn luôn có một mục đích cho cuộc sống của bạn
Một số điều ta cảm thấy quá ý nghĩa
Những người có đức tin sẽ nói rằng đó hoàn toàn là nhờ bàn tay của Chúa, và nói với bạn rằng Ngài có kế hoạch cho mỗi người chúng ta. Agnostics - những người theo thuyết không biết sẽ nhún vai và nói rằng có thể có một số sắp xếp từ thiên đàng đang diễn ra. Một cái gì đó dẫn đến số phận. Những người khác sẽ chuyển mũi nhọn đến entropy trong vũ trụ và lập luận rằng đó là tất cả sự trùng hợp ngẫu nhiên, không phải là định mệnh.
Lại thế.
Một số điều ta cảm thấy quá ý nghĩa, sâu sắc và có mục đích sẽ luôn được nghĩ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Giống như người bạn của tôi, Dale ngẫu nhiên kết nối lại với một bệnh nhân cũ, và biết rằng ông ấy là một nhân tố ổn định trong cuộc sống bệnh nhân của mình. Hoặc tác giả Mitch Albom, ngẫu nhiên quyết định tìm lại giáo sư đại học cũ (sắp chết) của mình, chỉ trong một thời gian đủ để kết nối lại và viết một cuốn sách bán chạy nhất về tương tác của họ.
Tôi nhớ mình đang ở trong một công viên trẻ em với con trai sơ sinh của tôi nhiều năm trước. Cha tôi đã rơi vào màn sương của bệnh mất trí nhớ và bị bệnh nặng. Hôm đó trong công viên, ngoài màu xanh, tôi cảm thấy một sự thôi thúc mãnh liệt muốn đến thăm bố tôi. Tôi mới gặp ông vài ngày trước, nhưng có gì đó bảo tôi phải đi gặp cha ngay lập tức.
Tôi bế con trai lên và lái xe qua dãy núi Santa Cruz đến trung tâm chăm sóc chứng mất trí nhớ ở Los Gatos. Khi tôi đến nơi, tôi phát hiện ra rằng bố tôi đã rơi vào tình trạng hôn mê. Tôi ngồi với ông, nắm tay ông và trượt lên những mảnh băng trên đôi môi khô khốc của ông. Tôi hồi tưởng về tất cả giây phút rực rỡ của gia đình chúng tôi. Tôi đảm bảo với ông ấy rằng mọi người đều ổn. Rằng nếu cha mệt mỏi, hãy tiếp tục và nghỉ ngơi.
Tôi nhận được tin hai giờ sau khi rời đi rằng cha tôi đã qua đời.
Hãy cứ bơi cùng nó, và bạn sẽ sống sót
Tôi không biết số phận có tồn tại hay không, nhưng trái tim tôi nói với tôi rằng phải có chuyện gì đó xảy ra. Đôi khi bàn tay của định mệnh mỉm cười với tôi, và những lần khác mọi thứ dường như không theo cách của tôi. Nhưng ngay cả khi đó, những trải nghiệm tiêu cực định hình con người tôi. Các khía cạnh gồ ghề của cuộc sống đốt cháy tính cách của tôi và đào sâu trí tuệ của tôi. Tốt hay xấu, tôi đã học cách lăn lộn với số phận.
Số phận không bao giờ công bằng. Bạn bị cuốn vào một hiện tại mạnh hơn nhiều so với bạn; đấu tranh chống lại nó và bạn sẽ chết đuối không chỉ bản thân bạn mà cả những người cố gắng cứu bạn.
Hãy cứ bơi cùng nó, và bạn sẽ sống sót trên đất liền - Cassandra Clare, Thành phố tro tàn
Dù số phận có tồn tại hay không, có lẽ bài học quan trọng nhất là đây:
Bạn quan trọng
Mỗi người trong chúng ta đều có vũ trụ nhỏ của riêng mình. Nó được tạo thành từ gia đình, bạn bè, công việc và niềm đam mê của chúng ta. Chúng ta thường quên tầm quan trọng của chúng ta đối với vũ trụ nhỏ đó. Gia đình và bạn bè dựa vào chúng ta và đánh giá cao chúng ta theo nhiều cách. Đôi khi chúng tôi hoàn toàn mù quáng trước tầm quan trọng của chính mình.
Trong cuốn sách Năm người bạn gặp trên thiên đàng, nhân vật chính Eddie là người trông coi tại một công viên giải trí. Anh ta cảm thấy như một thất bại và cuộc sống của anh ta không quan trọng. Anh ta không thể thấy cách bảo trì mà anh ta cung cấp cho các chuyến đi có thể đảm bảo sức khỏe và sự an toàn của rất nhiều trẻ em và những gia đình thích công viên giải trí.
Thế còn bạn? Bạn đã nghĩ về những cách mà công việc của bạn mang lại lợi ích cho người khác chưa? Hay về tình yêu và sự hỗ trợ mà bạn đem đến cho gia đình và bạn bè?
Ngày nay văn hóa và phương tiện truyền thông xã hội tập trung vào danh tiếng và vận may, nhưng chúng ta đã nổi tiếng trong vũ trụ nhỏ bé của chúng ta. Chúng ta đã được làm giàu bởi gia đình, bạn bè và niềm đam mê của chính mình. Và đôi khi chúng ta mở rộng phạm vi ra ngoài gia đình và bạn bè, để giúp đỡ người khác.
Tại sao chúng ta phải mất một thời gian khó khăn như vậy để nhận ra tầm quan trọng của chính bản thân mình? Cuối cùng, thứ mạnh nhất trong vũ trụ là tình yêu. Tình yêu dành cho gia đình, bạn bè, đam mê và thậm chí là chính chúng ta.
Hãy chấp nhận những điều mà số phận trói buộc bạn và yêu những người mà số phận đưa bạn đến với nhau, nhưng hãy làm điều đó với tất cả trái tim của bạn. - Marcus Aurelius, Thiền
Bạn có thể quyết định nghĩ thế nào về những điều trùng hợp xảy ra trong cuộc sống của bạn. Có lẽ có một sắp xếp lớn cho số phận. Một mục đích. Có thể không. Dù bằng cách nào, chỉ cần nhớ rằng bạn quan trọng như thế nào. Thậm chí vượt ra ngoài vũ trụ nhỏ của riêng bạn về gia đình, bạn bè, công việc và niềm đam mê.
Hãy nhớ người bạn Dale của tôi, những điều tốt lành mà ông ấy dành cho những bệnh nhân trẻ tuổi đã tạo nên sự khác biệt thực sự trong cuộc sống của họ. Hoặc Morrie Schwartz, người bất chấp sự hủy hoại cơ thể của mình từ ALS, vẫn tìm cách truyền đạt một số trí tuệ cho học sinh cũ của mình, Mitch Albom.
Bạn quan trọng, theo nhiều cách hơn những gì bạn nhận ra.
----------
Tác giả: John P.Weiss
Link bài gốc: Do You Realize How Important You Are?
Dịch giả: Đỗ Thị Ngân Hà - ToMo - Learn Something New
(*) Bản quyền bài dịch thuộc về ToMo. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ tên tác giả và nguồn là "Dịch Giả: [Tên dịch giả] - Nguồn: ToMo - Learn Something New". Các bài viết trích nguồn không đầy đủ, ví dụ: "Theo ToMo" hoặc khác đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
(**) Follow Facebook ToMo - Learn Something New để đọc các bài dịch khác và cập nhật thông tin bổ ích hằng ngày.
----------------------------
Hợp Tác Cùng YBOX.VN Truyền Thông Miễn Phí - Trả Phí Theo Yêu Cầu tại http://bit.ly/YBOX-Partnership
293 lượt xem