Đóng góp ý kiến và báo lỗi phiên bản mới tại đây

public5 năm trước

[ToMo] Du Lịch Đã Dạy Tôi Cách “Đếch Quan Tâm” Như Thế Nào

Tôi đã nôn trên sáu đất nước khác nhau. Đấy chẳng phải con số hay ho gì cho một bài viết về du lịch, nhưng sau lần nằm co quắp dưới cống thoát nước, nôn ọe bởi tất cả những gì bạn biết là món thịt chuột áp chảo, những khoảnh khắc như thế cứ đọng lại trong tâm trí tôi.

Tôi nhớ cái lần dừng lại ở vùng ngoại ô Ấn Độ vì bánh xe bị xẹp, người dân đã phát hoảng lên khi thấy tôi tự mình thay lốp. Tôi nhớ cái lần thức đến 4 giờ sáng ở nhà nghỉ cãi nhau với thằng bé người Anh say mèm, nó đã nghĩ 11/9 là một trò đùa. Tôi nhớ cái lần ông già người Ukraina cho tôi uống món rượu vodka ngon nhất trên đời và kể rằng ổng từng đi trên một con tàu Sô Viết chữ U trên bờ Mississippi những năm 1970 (điều này biết đâu là do... ổng tự bịa ra).

Kể từ lúc bán hết tài sản vào mùa thu năm 2009, tôi ghi nhớ rất nhiều thứ. Tôi, với cái vali nhỏ, sẵn sàng đi vòng quanh thế giới. Tôi kinh doanh nhỏ trên mạng, sở hữu một cái blog nhỏ và có một giấc mơ nhỏ.

Một năm (có thể là hai năm) dài du lịch đó đã trở thành bảy năm (và 60 đất nước).

Bạn biết chính xác mình sẽ nhận được lợi ích gì từ hầu hết mọi thứ trong cuộc sống. Nếu tôi đến phòng tập gym, tôi biết tôi sẽ khỏe hơn và/hoặc giảm cân. Nếu tôi thuê thầy dạy riêng, tôi biết tôi sẽ học hỏi được nhiều hơn về một môn nhất định. Nếu tôi bắt đầu xem một series trên Netflix, tôi biết tôi sẽ thức liền 3 đêm trắng đến khi xem hết trọn bộ.

Nhưng du lịch thì khác.


Mark Manson at the Grand Canyon

Không giống như bất cứ điều gì trong cuộc sống, du lịch sẽ đem lại cho bạn những lợi ích mà bạn không ngờ tới. Nó không chỉ dạy bạn những điều bạn không biết, nó còn dạy bạn cả những điều mà bạn không biết là mình không biết.

Tôi thu nhận được rất nhiều kinh nghiệm tuyệt vời từ các chuyến đi – những kinh nghiệm tôi mong đợi và tìm kiếm. Tôi đã chiêm ngưỡng những danh thắng tuyệt đẹp. Tôi đã học được về lịch sử thế giới và văn hóa các nước. Tôi có nhiều niềm vui trong chuyến đi hơn tôi tưởng.

Nhưng ảnh hưởng quan trọng nhất đối với tôi từ chuyến đi thực ra là các lợi ích mà chính tôi không ngờ là mình sẽ nhận được và những kỉ niệm mà tôi không ngờ là mình sẽ có.

Ví dụ, tôi từng không biết đến sự thoải mái khi ở một mình. Nhưng tôi đã biết khi ở nơi nào đó trên châu Âu, có thể là Đức và Hà Lan.

Khi tôi còn trẻ, tôi thường cảm thấy mình có vấn đề gì đấy nếu ở một mình quá lâu – “Mọi người không thích mình sao? Mình không có bạn bè à?” Tôi đã cần cảm giác luôn được vây quanh bởi các cô người yêu và bạn bè, cần đi tiệc tùng và cần giữ liên lạc. Nếu vì một lí do nào mà tôi không có trong kế hoạch của người khác, tôi sẽ tự chỉ trích bản thân và nhân cách của mình.

Nhưng, đến khi tôi trở lại Boston vào năm 2010, cảm giác đó đã biến mất. Tôi không biết là bằng cách nào, ở đâu và từ lúc nào. Tất cả những gì tôi biết là tôi đã bay về từ Bồ Đào Nha sau 8 tháng ở nước ngoài, ngồi trong nhà và cảm thấy ổn áp.

Tôi không nhớ từ khi nào tôi trở nên kiên nhẫn hơn (có lẽ là ở nơi nào trên Mỹ Latinh). Tôi từng là một người dễ bực bội mỗi khi xe buýt tới muộn (điều xảy ra thường xuyên ở Mỹ Latinh), hoặc quên mất rẽ trên đường cao tốc và phải vòng lại rất xa. Những trò như thế đã khiến tôi điên tiết.


Mark Manson talkig about travel

Rồi một ngày, nó không làm tôi thấy bực tức hay cáu giận nữa. Nó chẳng còn là việc gì quá to tát. Xe buýt rồi cũng sẽ tới và tôi vẫn sẽ đến được nơi mình cần đến. Rõ ràng, năng lượng xúc cảm trong tôi đã được tiết chế, để dành cho những thời điểm quan trọng hơn.

Tôi cũng không nhớ chính xác cái lần tôi học cách thể hiện cảm xúc.

Thử hỏi bất cứ nàng người yêu nào của tôi trước những chuyến đi và họ sẽ bảo: tôi là một người kín kẽ. Là một cái máy mật mã Enigma bọc trong màng nilon bóng xốp và dán lại bằng băng keo (nhưng với một khuôn mặt vô cùng đẹp trai).

Vấn đề nằm ở việc tôi sợ sẽ xúc phạm người khác, làm mất lòng họ hoặc rơi vào tình huống khó xử.

Nhưng giờ thì sao? Nhiều người nhận xét là tôi khá là thô và cởi mở đến mức sốc. Thỉnh thoảng, vợ tôi đùa là tôi thật thà quá.

Tôi không nhớ cái lần tôi chấp nhận con người ở nhiều địa vị, tầng lớp xã hội khác nhau, khi tôi bắt đầu thấy trân trọng bố mẹ mình, hoặc lần tôi học cách giao tiếp với một người mà chúng tôi không nói cùng ngôn ngữ với nhau.

Nhưng tất cả điều đó đã xảy ra… ở một góc bất kỳ trên thế giới, ở một đất nước bất kỳ, với một người bất kỳ. Tôi chẳng có tấm ảnh nào chụp lại những khoảnh khắc ấy. Chỉ biết là chúng đã hiện diện.

Ở một nơi nào đó trên hành trình tôi trở thành một con người tốt hơn.


Mark Manson snorkeling

Năm ngoái, tôi viết một cuốn sách đặt tên là “The Subtle Art of Not Giving a F*ck: A Counterintuitive Approach to Living a Good Life” (Nghệ thuật tinh tế của việc đếch quan tâm, Thanh Hương dịch, NXB Văn hóa). Ý tưởng của cuốn sách nói về sự quan tâm chúng ta có thể ném ra là giới hạn, vì vậy, chúng ta cần nhận thức chọn điều gì để quan tâm.

Khi nhìn lại, tôi nghĩ rằng trải nghiệm du lịch đã dạy tôi biết “đếch quan tâm”, một cách tinh tế đến nỗi tôi không nhận ra. Nó dạy tôi “đếch quan tâm” việc ở một mình, cái xe buýt đến muộn, kế hoạch của người khác hoặc rơi vào một hay hai tình huống khó chịu.

Kỉ niệm được tạo nên từ những thứ chúng ta quan tâm.

Tôi có tất cả những tấm ảnh chụp trên chuyến đi. Hình tôi trên bãi biển. Hình tôi ở Carnaval. Hình tôi với bạn Brad lướt sóng ở Bali. Hình tại Machu Picchu.

Tôi quan tâm đến chúng.

Các bức ảnh đều tuyệt. Các kỉ niệm cũng tuyệt.

Bất kỳ điều gì trong cuộc sống, dù quan trọng đến mấy, cũng sẽ dần dần nhạt phai nếu bạn bớt quan tâm đến nó. Giống như những khoảnh khắc ở cấp 3 mà bạn cho rằng sẽ định nghĩa cuộc đời bạn mãi mãi đã chẳng còn quan trọng sau vài năm trưởng thành, những khoảnh khắc huy hoàng trên hành trình dần bớt huy hoàng khi thời gian trôi. Những điều kiểu như thay đổi cuộc sống hoặc rung chuyển thế giới theo thời gian trở thành một nụ cười, một chút hoài niệm, một chút thích thú, rằng “Ồ hay! Hồi đấy mình gầy thế nhỉ!”.


Mark Manson in Moshi

Cho dù du lịch là một điều tuyệt vời, nó là một điều gì khác. Nó không phải là bạn. Nó là một việc bạn làm. Là trải nghiệm của bạn. Là điều bạn thưởng thức và hãnh diện khoe với người quen tình cờ gặp trên phố.

Nhưng nó không phải là chính bạn.

Nhưng những giá trị khác – sự tự tin được phát triển, sự thoải mái với chính mình và sự trân trọng tới gia đình, bạn bè và khả năng tự dựa vào bản thân là những món quà thực sự mà trải nghiệm du lịch dành tặng cho bạn.

Và, cho dù thực tế là chúng chẳng tặng cho bạn tấm ảnh hay bữa tiệc cocktail nào, chúng vẫn ở lại với bạn mãi mãi.

Đó là kí ức vẹn nguyên trong bạn… bởi những điều đó là chính bạn.

Và nó sẽ luôn là bạn.

-------------------------------
Tác giả:
Mark Manson

Link bài gốc: How Travel Taught Me How to Not Give a F*ck

Dịch giả: Mai Huê - ToMo: Learn Something New

(*) Bản quyền bài dịch thuộc về ToMo. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ tên tác giả và nguồn là "Dịch Giả: Mai Huê - Nguồn: ToMo: Learn Something New". Các bài viết trích nguồn không đầy đủ, ví dụ: "Theo ToMo" hoặc khác đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

(**) Follow Facebook ToMo: Learn Something New để đọc các bài dịch song ngữ và cập nhật thông tin bổ ích hàng ngày!

(***) Trở thành Cộng tác viên, Thực tập sinh Part-time để rèn luyện ngoại ngữ và đóng góp tri thức cho cộng đồng tại: http://bit.ly/ToMo-hiring.

----------------------------

Hợp Tác Cùng YBOX.VN Truyền Thông Miễn Phí - Trả Phí Theo Yêu Cầu tại http://bit.ly/YBOX-Partnership

93 lượt xem