Loài người có vẻ chỉ tự tin kể về thất bại trước đám đông một khi họ đã thật sự thành công. Jack Ma chân thành kể về 2 lần trượt đại học, 10 lần trượt Harvard và 30 lần xin việc bị từ chối khi ông ta trở thành tỷ phú đô la, khi ông ta đã đứng trên đỉnh cao của thành công và cả thế giới phải cúi chào khi người đàn ông nhỏ bé ấy bước qua. Sự thất bại của ông ta càng lớn, người đời càng tung hô thành tựu của ông ấy. Câu chuyện thất bại đó giống như một liều thuốc an thần trấn tĩnh những kẻ đang trầy trượt trên con đường tìm kiếm ước mơ, hay đang loay hoay để tìm chỗ đứng cho chính mình. Người ta hiếm kể về thất bại khi trong tay họ chẳng có gì.
So với một nhóm người trẻ, tôi có thể gọi là cá nhân "ưu tú" và có một vài điểm thú vị để học tập, nhưng tôi chưa thành công, thậm chí vẫn đang còn phải ba chân bốn cẳng chạy về đích. Trên con đường đó, tôi vấp ngã đôi ba lần, càng chạy, tôi nhận ra số lần vấp ngã của mình càng nhiều hơn, nhiều đến mức đến một lúc ngoảnh lại, tôi tự nghi ngờ chính năng lực của mình.
Khi tôi còn là sinh viên năm nhất, tôi có làm việc cùng với một CEO trẻ tuổi. Anh rất giỏi và nổi tiếng. Anh có cộng đồng fan tương đối lớn, anh có những người học trò riêng, và tôi may mắn trở thành một trong số học trò của anh. Anh dạy tôi phải thường ngày đọc bản tin tiếng Anh. Anh liệt kê tất cả những website anh thường đọc qua Messenger cho tôi. Lục lại tin nhắn, tôi cảm thấy mình quá may mắn khi ở lứa tuổi 18, tôi có cơ hội thân quen với một người thầy tuyệt vời như vậy. Rồi anh mang đến cho tôi cơ hội viết sách. Ở tuổi 18, tôi biết sản xuất nội dung một cuốn sách như thế nào, rồi người ta khen tôi rằng "tuổi trẻ tài cao". Và tôi có nhiều mối quan hệ hơn kể từ đó.
Nhưng bây giờ, tôi hiếm khi nói về tuổi của mình, vì người ta thường đánh giá kinh nghiệm của bạn dựa trên số tuổi bạn sở hữu. Người ta giao việc cho bạn một cách chần chừ vì họ sợ bạn không thể gánh nổi, và thế, tôi ngại nói về tuổi tác. Nếu trước đây, tôi tự hào khi bảo tôi 18, 19 tuổi, nay tôi không dám bảo rằng tôi 21 tuổi. Cũng cái tuổi 21 này, tôi nhận ra nhiều thất bại ập đến, như một dấu hiệu báo rằng thời chuyển giao đã tới, ấy là sự chuyển giao từ tuổi trẻ ham chơi đến tuổi trẻ chăm làm. Công việc càng nhiều, số lần phạm lỗi càng lớn.
Tôi bắt đầu đi làm doanh nghiệp nhiều vào năm nay. Tôi có công việc ở tập đoàn Vingroup vào tháng 9, đầu tháng 10 thì bắt đầu đi làm. Lượng công việc không nhiều nhưng đòi hỏi cá nhân có kinh nghiệm, điển hình là kinh nghiệm viết lách trong ngành hospitality. Càng viết càng thấy viết khó đến nhường nào. Tuần đầu tiên giống như tuần training, nhưng đó cũng là tuần áp lực vì mọi bài viết của tôi đều bị ném vào sọt rác. Tôi là người viết và bị thất bại trong chính mảng mà mình yêu thích, và đó cũng chẳng là câu chuyện của riêng ai.
Sau Vingroup, tôi tiếp tục công việc tại Toong, môi trường không gian làm việc chung mang đến nhiều cơ hội gặp gỡ người này người kia, tôi thích điều đó nhưng công việc vẫn là công việc. Sếp thẳng thắn bảo tôi rằng tông giọng của tôi chưa phù hợp với thương hiệu của công ty, cách tôi giao tiếp với đối tác qua mail đang có vấn đề. Nghe đến đó, tôi bỗng tự hỏi lại bản thân: "Liệu đây là môi trường đúng, công việc đúng cho chính tôi, hay còn có một cái gì khác đi, một cái gì đó dành cho tôi, không phải ở đây."
Giống như Jack Ma trượt đại học Harvard để rồi nhận ra ông ta vẫn có những con đường khác. Và tôi nghĩ, bấp bênh và chông chênh là một phần trong ván cờ cuộc sống. Đôi khi, không giữ được thăng bàng khiến chúng ta té ngã, nhưng đừng quên, ai ai cũng có thể đứng dậy theo cách riêng của mình.
Tôi còn nhớ hồi tôi xin Visa đi chương trình trao đổi tại Mỹ. Tôi bị trượt. Cả tuần đó, tôi không ăn uống gì được. Lần thất bại ấy đau đớn biết bao. Nó phá vỡ tất cả mọi kế hoạch của tôi. Mọi tưởng tượng về cuộc sống tại Georgia trong tôi tan biến để chỉ còn sự thất vọng não nề. Rồi sau cùng, tôi vẫn có thể trở về với cuộc sống. Về với sự thật đang diễn ra vào thời điểm đó. Chúng ta đâu thể buồn quá lâu, chúng ta đâu thể để những thất bại kia cưỡi đầu cưỡi cổ mình. Chúng ta chỉ có thể mạnh mẽ bước tiếp, và để bước tiếp, chúng ta phải nhìn vào thực tại để không còn níu giữ những ước mộng đã bị tan thành mây khói. Sau cùng, tôi đã chiến thắng thất bại. Trong cuộc sống này, chỉ cần chiến thắng thất bại thôi, ta đã có thể chiến thắng cả thế giới này.
Tôi nhớ một vài lần cuốn sách tôi gửi đi cho nhà phát hành bị từ chối. Sửa đi sửa lại đến hàng trăm lần vẫn bị lắc đầu, tôi buồn và hoang mang. Tôi đã từng đưa gợi ý viết sách cho một ai đó, để rồi tôi bị thất bại trên chính cuốn sách của mình. Có những bản thảo không được gật đầu, có những bài viết bị chê là nhạt nhẽo, nhưng cuối cùng, chuyện cũng đâu vào đấy vì tôi vẫn viết, vì tôi biết mình vẫn còn độc giả, và ta viết cho những độc giả họ cần học điều gì đó từ ta, chứ đừng viết cho những người chê ta dở hay tốt.
Thất bại như một cú tát đau, nhưng nó không đủ để khiến tôi khụyu ngã. Tôi đã từng gặp nhiều người bạn của mình. Họ trông bề ngoài rất ngầu, nhưng ai ai cũng có câu chuyện công việc áp lực riêng cần giấu diếm. Bạn bè tôi nhiều người vẫn đang đi học, số khác đi du học, exchange, họ khoe những tấm ảnh du lịch đến nhiều vùng đất khác nhau khiến kẻ ngồi nhà ai ai cũng chạnh lòng. Trong lúc họ chơi, tôi vẫn đang làm việc, và tôi cứ tiếp tục làm, cho đến khi nào thật sự nhuần nhuyễn, nhuần nhuyễn.
Thất bại lúc ấy chỉ là hạt đậu, vì người ta có can đảm đối mặt và chiến đấu với nó!
-------------
[Liên Kết Với Tác Giả Bài Viết - Cộng Đồng Tác Giả Chuyên Sâu AUTHORITY]
Tác giả: Trang Nguyễn
Chị Trang PS, một blogger với những bài viết truyền cảm hứng và chia sẻ kinh nghiệm được nhiều bạn trẻ yêu thích. Những bài chia sẻ của chị có thể được tìm thấy tại blog cá nhân trangps.com hoặc facebook của chị là fb.com//trangagile
Xem thêm nhiều bài viết khác của tác giả tại trang trangps.com
Follow Facebook Authority - Cộng Đồng Tác Gỉa Chuyên Sâu để đọc thêm các bài viết mang tính chất chuyên sâu thuộc nhiều lĩnh vực/ chủ đề khác nhau từ các tác giả là Blogger/ Author đang sinh sống và làm việc tại Việt Nam.