Đóng góp ý kiến và báo lỗi phiên bản mới tại đây

[Triết Học Đường Phố] Nơi Đâu Là Điểm Tựa?

Nắng nhạt dần trên mấy lá bàng còn đung đưa ngoài khung cửa sổ. Dường như những tiếng xì xào của gió vờn lá cây đã vô tình đánh thức một tâm hồn đang ủ dột đằng sau khung cửa ấy. Nó ngước mắt ngắm nhìn góc trời xanh xanh được cắt hình vuông vắn bằng cái nhếch mép toát lên nửa nụ cười, thế nhưng lại vội lắc đầu ngao ngán bởi đám lá kia hóa ra chỉ là vật cản xé rách nền trời. Từng mảng trời cứ thế thu hẹp dần rồi nuốt chửng thêm hàng ngàn tia nắng nhạt nhẽo cuối ngày, cuối cùng tất cả chỉ còn là một mảng tối đen. Chợt vọng lại tiếng xe tuýt còi xa xa tạo nên thứ âm thanh tạp sóng ném văng tâm hồn đang vô định của nó trở vào trong khung cửa. Nó giật mình thổn thức, chơi vơi giữa sự cô quạnh…

Giờ này ở quê, chắc mẹ nó đã thổi cơm chín rồi, mấy đứa nhỏ trong xóm chắc vẫn cứ đùa ầm lên khuấy động cả màn đêm. Vài ba chú dế chắc lại vểnh râu chuẩn bị hòa tấu khúc nhạc đa thanh… Tất cả những ký ức thuộc về thời xa xăm lại tìm đến tâm trí nó để trú ngụ hàng đêm, chờn vờn, trêu ngươi. Bởi vì thực tại không đủ tươi đẹp để lấn át những hình ảnh mỹ miều của thời thơ dại, để rồi tâm hồn nó càng hẹp đi chỉ đủ chứa những điều quá khứ ấy thôi. Ánh đèn le lói trong góc phòng nhỏ soi rọi làm phản chiếu thứ gì lắng đọng trong khóe mắt nó. Là những giọt sương long lanh, kỳ diệu từ cửa sổ tâm hồn còn lưu luyến chưa chịu rời đi hay phải chăng nó còn đủ mạnh mẽ để níu giữ chúng không cho lăn thành một vệt dài? Đơn giản bởi nó tin rằng người lớn không bao giờ khóc, và tất nhiên nó không muốn mãi mãi chỉ là đứa trẻ nằm trong vòng tay nâng niu, chở che của ba mẹ. Khi cố gắng dứt bỏ những điều dễ dàng, thân thuộc cũng là lúc nó đặt ra cho mình một thử thách mới để chịu đựng, để trưởng thành. Có những ngày cuộc sống không vui thổi lên nó một cơn gió mạnh, mà nó chỉ là quân cờ mỏng manh suýt lật nhào giữa thế trận bủa vây. Cũng có những niềm vui thoáng qua tựa như cái nhếch mép khẽ khàng của nó ban chiều, rồi vụt mất và sẽ chẳng bao giờ trở lại. Nó lặng lẽ nhìn bóng mình in hằn trên vách… Nó là ai? Nó từ đâu tới?… Hóa ra nó chỉ là một chiếc bóng nhạt nhòa. Màn đêm và bóng đen như thể là gam nền hoàn hảo cho sự phi lí trí, ở nơi đó nó bị kéo lôi xuống gần đáy của hố tuyệt vọng, ngoi ngóp. Nó ước gì có một bàn tay dịu nhẹ thân thuộc tìm đến để nó bám víu, vịn chặt không bao giờ buông. Và giả sử đôi bàn tay ấy không bao giờ đủ sức để níu nó lên thì nó cũng cam tâm treo lững lờ cho đến lúc tắt thở, vì ít ra nó cũng có một điểm tựa để trái tim nhỏ bé ấm lên trong những giây cuối cùng. Ước gì…

Trong hố đen của sự tuyệt vọng, chỉ có âm thanh của sự tĩnh mịch trở nên hùng hồn nhất, nó cảm thấy như thể chỉ một mình nó tồn tại trên thế gian, hoặc nó là kẻ vô hình nào đấy nên chẳng ai nghe thấy, chẳng ai đoái hoài. Giữa giây phút ngưng đọng của mọi nghĩ suy, anh chàng gió lém lĩnh lại tìm đến trêu ngươi bằng bản nhạc không lời, bởi anh lướt qua rất khẽ, rất khẽ đến nỗi nó chỉ kịp rờn rợn sau gáy, đấy là làn gió của sự giá băng. Có lẽ nào… gió lúc chiều còn hiền lành đung đưa lá cây, khi đêm đến lại vội vàng trở mặt đi gieo rắc sự lạnh lẽo cho loài người, hoặc chỉ cho mỗi mình nó. Nó không biết nữa, nó quá mệt mỏi để mường tượng nguyên do cho những trò đùa vô vị. Đôi mi nặng trĩu dần khép lại khiến bao ý nghĩ mông lung cũng hòa quyện rồi cuộn xoáy đi sâu vào trong giấc ngủ của một kẻ chẳng biết trước ngày mai.

Cuộc sống lại vốn dĩ là một gã vô cảm và lãnh đạm, nó không cần biết con người có cần đến ngày mai hay không, nó luôn luôn xảy ra theo cách riêng của nó. Dòng chảy tuyến tính ấy đôi khi tước đi mãi mãi những khoảnh khắc ngọt ngào mà loài người luôn tìm cách để ngưng đọng. Nhưng gã vô tình cũng có lúc hữu tình cuốn trôi những tạp nham nhơ nhớp để gột rửa tâm hồn những người khổ sở như chính tâm hồn đang bơ vơ sau khung cửa sổ kia. Giờ này mọi người đã chìm sâu trong giấc ngủ mênh mang, ông trăng vẫn còn thao thức tỏa những tia vàng dịu tràn qua khung cửa kính của những tòa nhà cao tầng. Vài ba ngôi sao thưa thớt lúc mờ lúc tỏ như những đèn nhấp nháy đêm Nô-en. Còn gió vẫn lang thang trong tiếng thở dài vì bị một tâm hồn buộc tội giá băng tráo trở. Màn đêm trôi đi, tất cả thuộc về màn đêm sẽ biến mất để quay lại với bản chất ban đầu mà tạo hóa ban tặng. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Ngày mai sau khi tỉnh giấc, nó nhất định sẽ tìm được đôi bàn tay để nắm lấy, để níu giữ, để nương tựa mỗi khi trượt chân rơi vào hố sâu của sự chịu đựng.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Liên Kết Với Tác Giả Bài Viết - Cộng Đồng Tác Gỉa Chuyên Sâu AUTHORITY]

 Tác giả: Trịnh Thủy Ngân

Description: Sinh viên ngành Kinh tế đối ngoại - Trường Đại học Ngoại Thương cơ sở 2; Phiên dịch và Giáo viên tiếng Anh.Viết lách tự do.Quan điểm sống: "Đời người chỉ sống có một lần, phải sống sao cho khỏi xót xa, ân hận vì những năm tháng đã sống hoài sống phí". Với tôi, đời người là một chuyến tàu chỉ có chiều đi, không có chiều quay về. Như vậy bất kể điều gì xảy đến, dù thử thách hay cơ hội và bất cứ ai xuất hiện, dù bạn hay thù đều sẽ là duy nhất. Cho nên hãy trân trọng tất cả, để ta không phải tiếc nuối điều gì khi chuyến tàu ngừng lăn bánh.

Xem thêm nhiều bài viết của tác giả tại: TRỊNH THỦY NGÂN

Follow Facebook Authority - Cộng Đồng Tác Gỉa Chuyên Sâu để đọc thêm các bài viết mang tính chất chuyên sâu thuộc nhiều lĩnh vực/ chủ đề khác nhau từ các tác giả là Blogger/ Author đang sinh sống và làm việc tại Việt Nam.

----------------------------

Hợp Tác Cùng YBOX.VN Truyền Thông Miễn Phí - Trả Phí Theo Yêu Cầu tại http://bit.ly/YBOX-Partnership

346 lượt xem