Đóng góp ý kiến và báo lỗi phiên bản mới tại đây

[ToMo] Sau Cơn Mưa Trời Lại Sáng: Đi Bộ Dưới Mưa Đã Cứu Đời Tôi Thế Nào?

“Mọi tư tưởng vĩ đại đều xuất phát từ việc đi bộ” ~ Nietzsche

Một nghiên cứu gần đây của Học viện khoa khọc Quốc gia cho ta biết rằng chỉ với chín mươi phút đi bộ giữa thiên nhiên sẽ giúp ta xua bớt muộn phiền về bản thân và cuộc sống. Hơn thế, đi bộ làm giảm bớt những tín hiệu điện trong những vùng vỏ não liên quan đến các bệnh thần kinh.

Tuy nhiên, nếu chỉ dành thời gian đi loanh quanh các tuyến đường trong thành phố, hiệu quả đạt được lại không tương đương. Khoa học nói rằng sẽ không có thay đổi nào hết trong hệ thần kinh của bạn. Những ám ảnh hay lo lắng cũng không giảm bớt.

Điều này có nghĩa rằng phương thuốc hữu ích nhất trị bệnh lo lắng, căng thẳng, đau buồn hoặc tức tối là hãy tìm về với thiên nhiên.


Vì sao tôi kể với bạn điều này?

Vì chính tôi đây, ngay trong những thời khắc đen tối nhất của cuộc đời, đã dùng biện pháp này. Lúc đó là một năm sau ngay sau khi con gái tôi qua đời đột ngột. Cuộc đời tôi xuống dốc thê thảm. Chẳng những cô con gái bé bỏng của tôi qua đời bởi một chứng bệnh tim không ai giải thích được, mà vài tháng trước đó, mối quan hệ quý giá của tôi tan nát rồi chính ngôi nhà tôi từng sống cũng không còn.

Chưa hết, khi ấy tôi chấm dứt việc làm ăn của bản thân, một công việc thành công nhưng lại đẩy cơ thể tôi đến mức kiệt sức. Vậy đấy, đau buồn thôi là không đủ. Tôi nhận ra mình cần dừng lại. Mình cần một nút bấm khởi động lại tất cả mọi thứ.

Thế nhưng, tôi đây có biết mình nên bắt đầu từ đâu, thế là tôi có chuyến chu du đi về phía Bắc của đất nước. Ở đây, tôi sống chung với một người bạn.

Gân đó có một công viên với những hàng cây dâu đen cứ như đang mời gọi tôi, kể cả vào những hôm mùa đông ở California với mưa tầm tã, những hàng cây vẫn ở đó. Khi ấy, vì trong đầu tôi vẫn cứ căng thẳng suy nghĩ cùng lúc bao điều, việc duy nhất tôi làm là đi bộ.

Mọi ngày, ngày nào cũng thế, tôi mang theo cái vớ đi trời mưa và đôi giày chạy cao su đi ngang dọc quanh những nẻo đường đầy bùn ở công viên suốt hàng giờ liền. Nó là một nơi gập ghềnh và chẳng có bằng phẳng, nhưng nơi ấy vẫn đẹp lắm. Tôi ở đó một mình cho đến khi đầu tôi in sâu hình ảnh của từng khóm dâu đen, từng vũng nước, và từng chùm nho ngả màu xám.

Có những khi, tôi nức nở vừa khóc vừa đi. Có lúc khác, những mẩu ký ức tươi đẹp quay về khiến tôi bật cười thoải mái. Thỉnh thoảng, tôi bất chợt nảy lên vài ý tưởng hay ho khiến tôi muốn ghi chép lại, hoặc chỉ đơn giản tôi suy nghĩ về vài nơi tôi muốn đi. Lại có những lúc, tôi nhớ lại vài mảnh ký ức từ thuở ấu thơ, những ký ức tôi những tưởng mình đã quên rồi, đó là những điều tôi nghe và những câu chuyện tôi được kể hồi bé.

Thế rồi, những chuyến đi dạo ấy đã trở thành khoảng thời gian quý giá để tôi ngẫm nghĩ.

Hầu hết thời gian, tôi chỉ cần đưa chân lên và xuống nhịp nhàng qua những vũng bùn. Cứ mỗi khi chân tôi chạm đất, điều gì đó nhắc nhở tôi rằng: rồi thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Trước khi mùa hạ đến, tôi đã thuộc làu từng nẻo đường một, từng hòn đá và từng cái cây. Nỗi buồn trong lòng tôi dần dần tiêu tan cứ như thể đôi chân của tôi đã làm nên điều kỳ diệu.

Có cảm tưởng như bản thân tôi đang ở trong một cái gì đó lớn lao lắm. Và càng đi, tôi lại thích thú với chính bản thân khi mình đã hoàn toàn thành thục hết các nẻo đường. Tôi đi trong công viên lên xuống những con đường này hằng ngày. Vào những ngày không có việc, đi dạo trên những nẻo đường, thả dòng suy nghĩ và cảm xúc chảy qua cơ thể trở thành công việc chính.


Hóa ra, cái việc đi bộ tưởng như đơn giản ấy cũng có hàm chứa bao điều khoa học.

Những nhà nghiên cứu ở trường đại học Standford nhận ra rằng đi bộ bằng bất cứ cách nào, đi dạo ngoài đường hay chạy bằng máy tập giúp làm gia tăng khả năng nảy sinh những ý tưởng sáng tạo. Đặc biệt thay, đi dạo giữa thiên nhiên lại còn làm tăng chất lượng của những ý tưởng này, khiến chúng phong phú hơn, độc đáo hơn. Và vẫn chưa hết, hiệu ứng này vẫn còn kéo dài ngay sau khi bạn ngồi xuống làm việc sau khi ngừng đi bộ.

Tôi là nhân chứng sống cho điều này. Cứ mỗi lần tôi đi bộ là những ý tưởng lại ùa đến. Đáng lẽ tôi có thể bỏ qua chúng. Nhưng tôi nhận ra rằng những ý tưởng này chính là những thứ có ý nghĩa, những bài học cho bản thân. Càng tự mình tìm hiểu, tôi chợt nhận ra mình cần phải chia sẻ những điều này. Thế là ngày qua ngày tôi dần nhận ra mình cần phải làm gì tiếp theo.

Cứ mỗi ngày sau chuyến đi dạo, tôi về nhà, như một con người mới ướt đẫm bởi nước mưa, tôi ngồi vào máy tính và viết về những điều tôi khám phá ra. Trước mùa thu năm ấy, tôi quay lại làm việc một cách nghiêm túc. Những ý tưởng gieo mầm lúc tôi đi dạo giờ đã thành hình và trở thành thật, hữu hình. Thế là tôi, rất chậm rãi, bắt đầu trở lại với cuộc sống sau những biến động trước kia.

Hiện tại, tôi đã quay về thành phố sống và vẫn đi dạo vài lần một tuần. Chỉ cần vậy thôi cũng tốt rồi, các nhà khoa học nói vậy.

Câu chuyện của tôi là vậy đấy, hãy đi ra ngoài và kiếm một công viên gần nhà rồi làm cho tâm bạn thanh thản. Nếu như bạn không thể đi đến công viên, ít nhất hãy kiếm một khoảng xanh nho nhỏ. Chỉ đơn giản nhìn ra ngoài thiên nhiên, bạn cũng sẽ có một trí nhớ tốt hơn, các nhà khoa học cho rằng như vậy.

Hồi đó, trong những tháng ngày ảm đạm, điều tôi làm đầu tiên vào mỗi sáng là dành một chút thời gian nhìn ra ngoài những đồng cỏ ở đằng sau ngôi nhà. Khi mùa đông đến, vài cái ao nhỏ sẽ xuất hiện, chúng trở thành nhà cho đủ thứ chim chóc đến sinh sôi.

Khung cảnh lúc ấy thật đẹp và thanh bình, thật đẹp làm sao khi chứng khiến những con con ngỗng trắng bay đến uống nước. Một chút khoa học cho các bạn, những tế bào thần kinh của con người rất thích thú nhìn ngắm thiên nhiên.

Những nghiên cứu của NAS cho ta biết rằng chỉ bằng việc tiếp cận với thiên nhiên, sức khỏe thần kinh của con người sẽ đi lên. Mọi nghiên cứu khiến tôi rút ra rằng: từ giờ, tôi phải đi bộ nhiều hơn. Những không phải chỗ nào cũng đi.

Tôi sẽ chọn những nơi có vẻ đẹp của thiên nhiên, kể cả khi đó chỉ là một cái hồ nho nhỏ giữa trung tâm thành phố. Đối với tôi, đó chính là liều thuốc chữa lành của mẹ thiên nhiên, một liều thuốc tự nhiên dành cho tất cả mọi người.

----------
Tác giả:
Suzanne Falter

Link bài gốc: The Healing Power of Nature: How Walking in the Rain Saved My Life

Dịch giả: Nguyễn Hoàng Sơn - ToMo - Learn Something New

(*) Bản quyền bài dịch thuộc về ToMo. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ tên tác giả và nguồn là "Dịch Giả: Nguyễn Hoàng Sơn - Nguồn: ToMo - Learn Something New". Các bài viết trích nguồn không đầy đủ, ví dụ: "Theo ToMo" hoặc khác đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

(**) Follow Facebook ToMo - Learn Something New để đọc các bài dịch khác và cập nhật thông tin bổ ích hằng ngày!

(***) Trở thành Cộng tác viên, Thực tập sinh Part-time tại ToMo để rèn luyện ngoại ngữ và đóng góp tri thức cho cộng đồng tại: http://bit.ly/ToMo-hiring.

----------------------------

Hợp Tác Cùng YBOX.VN Truyền Thông Miễn Phí - Trả Phí Theo Yêu Cầu tại http://bit.ly/YBOX-Partnership

279 lượt xem