Lan Anh@Triết Học Tuổi Trẻ
2 năm trước
Ai Cũng Đi Qua Cơn Giông Của Riêng Mình
Mà đó là những thứ người ta có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Thế còn những cơn giông âm thầm trong tâm trí người ta thì sao nhỉ? Như hôm trước bố mẹ mình to tiếng với nhau. Dù trước mặt mình họ tỏ ra vui vẻ thì trong ánh mắt của họ vẫn có điều gì đó chẳng thể giấu được. Câu chào nhau giữa họ cũng lạnh hơn ngày thường thì phải.
Giông tố cuộc đời, có lẽ ai cũng có, cũng gặp. Nó như thời tiết vậy, có lúc nắng thì có lúc mưa. Đâu thể vui vẻ mãi được. Mà cơn giông của mỗi người lại khác nhau, muôn hình muôn vẻ, chỉ có tự bản thân họ mới biết mức độ tàn phá của nó như thế nào.
Mình cũng chả hiểu sao người ta có thể nói là "phải vui vẻ, phải tích cực" lên khi đang trong bão giông. Nghe chẳng lọt tai tí nào. Giữa lúc giông tố, ai chẳng sợ, chẳng buồn. Trời chẳng thể nắng nếu bão chưa tan. Trong cơn giông bão ấy, cứ mặc nó tàn phá, mặc nó trút mưa, trút gió xuống đất đi, rồi đến khi hết nó sẽ tự tan, như thế chẳng phải tốt hơn là gồng mình lên chống lại nó ư? Cách tốt nhất có lẽ là án binh bất động, thu mình lại để phòng thủ, chấp nhận nó và chờ đến khi mưa gió tan hết thôi. May ra nếu có bạn bè, người thân bên cạnh để sẻ chia thì sẽ đỡ buồn hơn đấy.
----------------------------
Hợp Tác Cùng YBOX.VN Truyền Thông Miễn Phí - Trả Phí Theo Yêu Cầu tại http://bit.ly/YBOX-Partnership
345 lượt xem, 323 người xem - 323 điểm
Có thể bạn thích