Ngan P@Triết Học Tuổi Trẻ
4 năm trước
Chúng Ta Đang Làm Gì Với Cuộc Đời Mình Vậy?
“Đã bao
giờ bạn tự hỏi: Hạnh phúc là gì và nó có ý nghĩa như thế nào trong cuộc sống của
mỗi chúng ta?
Hạnh
phúc là một khái niệm trừu tượng mà ở đó mỗi người đều đặt ra cho mình những
tiêu chí riêng để đo đạc. Và chúng ta luôn khái quát hóa, hình tượng hóa nó như
một mĩ từ đẹp nhất của cuộc sống.
Thế
nhưng mấy ai trong chúng ta thật sự cảm nhận được sự trọn vẹn của hạnh phúc, bởi
lẽ hạnh phúc vốn không hề sinh ra để trọn vẹn. Phải có trải nghiệm khó khăn,
đau khổ thì người ta mới nhận ra hạnh phúc và trân quý nó trong những khoảnh khắc
hiếm hoi nào đó. Đó gọi là thấy hạnh phúc trong đau khổ
Và như
triết lí nhà Phật đã dạy: càng mong cầu thì càng khó có được hạnh phúc, càng sở
hữu thì càng vướng bận.
Vậy mà
trong cái thế giới vật chất này thì sự sở hữu lại là thước đo căn bản của hạnh
phúc. Chúng ta không có gì, chúng ta đau khổ. Chúng ta có rất nhiều, chúng ta vẫn
phải chìm đắm trong khổ đau bởi những sự không cầu mà vẫn tới. Đó gọi là khổ
đau trong chiếc vỏ hạnh phúc. Đó là cái khổ đau của tâm thức trong sự chạy đua
về mọi mặt.
Nhưng chạy
đua lại là quy luật ngầm của cuộc sống mà chúng ta khi sống trong 1 xã hội biến
động thì khó có thể tách rời. Vậy làm thế nào để có thể bình tĩnh mà vẫn là những
người chiến thắng trong cuộc đua hạnh phúc?”
Viết đến
đây Tâm dừng bút rồi như lạc giữa dòng suy tư không lối thoát, Tâm lạc trong mớ
suy nghĩ hỗn độn hơn cả thế giới thời hỗn mang, lạc trong chính câu hỏi của bản
thân.
Bỗng chiếc
bút trên bàn rơi độp xuống khiến Tâm giật mình như tỉnh mộng, dòng suy tư bị tắt
hẳn, Tâm đứng phắt dậy.
Cậu trẻ
vơ tay xé toẹt trang giấy vừa viết, nhàu
nát nó và “cạch 1 tiếng”- mảnh giấy nhăn nhúm đã nằm gọn trong chiếc sọt đầy
rác.
Tâm
nhoài mình vớ lấy chiếc điện thoại trên giường và lướt như thường lệ “30 phút”:
“Facebook hôm nay có gì hay?” Tâm tự hỏi, “dường như mình chưa xem tin tức sáng
nay, có lẽ mình sẽ bỏ lỡ gì đó mất thôi”, Tâm thầm nghĩ rồi vội làm ngay.
Ngón tay
cậu thoăn thoắt trên màn hình smartphone, “ối giời, toàn tin nhảm nhí”, “ Có
chuyện đó nữa à, vô lí”, “ Sao con mụ đó lại cư xử như thế chứ”, “ Một đứa như
nó mà kiếm được đống tiền ư?”, “Con bé này xinh quá nhể”
30 phút
đã trôi qua và lại thêm một cái 30 phút nữa như thường lệ, Tâm vẫn hí hoáy
không ngừng lướt như thư giãn lắm.
Ngón tay
Tâm bỗng dừng lại, đôi mắt trố lên, to tròn, đen lóng.
Tâm nhận
ra, trên newsfeed là con Nga (bạn cấp 3), giờ nó đang làm cho 1 công ty lớn với
mức lương mộng tưởng của cậu. Cái con nhỏ xấu xí, học dở tệ năm nào giờ xinh hẳn
ra, lại còn thành đạt hơn Tâm- cậu học trò thông minh, học giỏi luôn đứng nhất
nhì và được thầy cô không ngớt lời khen. Từ hồi chia tay ngôi trường huyện nhỏ
thì 2 đứa chẳng còn liên lạc nữa. Làm thế nào mà lại?
“Mà ôi
thôi, mặc nó! Trên đời này lâu lâu vẫn có bất ngờ ấy mà, biết đâu lại dòng họ,
bà con các kiểu”
Tâm tự
nhủ và tiếp tục. Qua 5, 7 cái livestream bán hàng online đủ kiểu, Tâm lại phải
trố mắt với thằng Tiến (bạn Đại Học, cùng chuyên ngành) đăng khoe giờ đã có
công việc mơ ước tưởng viễn vông ngày nào. Công việc mà thuở đó cậu trai trẻ
cùng thằng bạn Tiến đã cùng ao ước và cùng hứa sẽ theo đuổi. Vậy mà Tâm đã quên
bén đi, quên trong sự an nhàn vật chất hay trong sự bộn bề của xã hội, Tâm
không biết, Tâm chỉ biết minh quên, quên đi cái tuổi trẻ mà Tâm vẫn luôn khát
khao từ hồi ở trường huyện, quên luôn những quyển sổ đầy ắp những kế hoạch năm
nào. Tâm chẳng biết nó ở xó xĩnh nào trong phòng hoặc mẹ đã bán ve chai trong 1
lần dọn phòng nào đó.
Trái tim
cậu bắt đầu run lên như muốn nói điều gì. “Nhưng thôi, tuổi trẻ thì đứa nào chẳng
nông nỗi, nhiệt huyết để rồi không khéo cháy trong cái đống tro tàn của thất bại,
bốc đồng rồi khéo lại lãnh hậu quả, sống an như mình: ngày cơm 3 bữa đầy đủ, đi
làm rồi về lại giải trí, ở nhà xem phim, đọc báo coi vậy mà sướng ra phết” Tâm
thốt lên như tự an ủi.
Nhưng rõ
ràng trái tim cậu như muốn thốt lên: “nói dối”, đúng là Tâm đã nói dối, dối với
cả chính mình. Tâm đang cố lừa ai chứ? Lừa cái sĩ diện cứng ngắt và vô tích sự
kia sao.
Cậu bảo
thế là sướng, cậu đã thật sự hạnh phúc theo cách như vậy sao? Cậu đang làm gì với
cuộc đời cậu vậy, Cậu Tâm- cậu chủ nhỏ của trái tim trẻ? Trái tim như muốn rít
lên tiếng nói của riêng mình thì dòng lí trí vừa kịp đến chặn lên, thế là nó chẳng
thể trào ra như dòng nham thạch đỏ.
“Để bình
tâm trước cám dỗ thì tốt nhất là nên ăn chút gì đó” Cậu chạy xuống bếp, mở chiếc
tủ lạnh cũ lôi ra 1 chiếc đĩa nhỏ đựng 2 chiếc bánh kẹp còn thừa từ hôm trước, chả
thèm hấp nóng, cứ thế mà bình thản chạy lên phòng. “Cậu bình thản như thể chẳng
biết sắp tới sẽ có chuyện chẳng hay”. Con tim như biết trước điều gì đó nhưng
chẳng thèm nói với cậu chủ nó.
Và mọi
thứ diễn ra đúng như cách nó cần diễn ra, cậu ta đang ở trên giường vừa lướt tiếp
newsfeed vừa ăn xong 1 chiếc bánh.
Đoạn cậu
bắt gặp hình ảnh bạn gái cũ đăng ảnh khoe đi Haiwai với bạn trai thì những cao
trào cảm xúc bắt đầu soán ngôi: bất ngờ, hụt hẫng, giận giữ cứ liên tiếp hành hạ
trái tim nhỏ lên bờ xuống ruộng. “Sao có thể?”
Đúng là
sao có thể, sao 1 bức ảnh nhỏ với dài dòng cap như vậy có thể khiến cậu ta điên
tiết đến thế. Bức ảnh nhỏ mà coi bộ cô đọng xúc tích hết chỗ nói, bao nhiêu tác
động thế kia mà chưa hề hấn gì với cái đầu cho mình lí trí, vậy mà chiếc ảnh nhỏ
lại… “đúng là nhỏ mà có võ” Trái tim cậu ta thắt lại. Không phải vì yêu, mà vì
1 cái gì đó rất con người.
Thật ra
đó chính là sự dồn nén bấy lâu nay, không phải vì cô bạn gái cũ mà chính từ sự
bất lực giả danh hạnh phúc đã đưa Tâm đến bờ vực của sự đau đớn, tuyệt vọng.
Tâm chưa hề và không dám sống thật với chính con người mình, cậu sống trong cái
vỏ bọc rất con người, hành động rất con người nhưng lại chưa thật sự là con người
vì…đâu chứ?
Tiện tay
(thật ra là cố ý) Tâm lại vơ tay nắm chiếc đĩa tròn liện đi cho bỏ tức.
“XOẢNG”-
chiếc đĩa chạm góc tường, vỡ nát. Con mèo nhà hàng xóm đang ngủ ngáy cạnh mé
hiên, giật thoắt mình, hoảng loạn nhảy phóc vào bụi rậm ngay gần đó – nó cũng
chẳng biết sao nó làm như thế, cũng như Tâm. Tâm không nhận ra điều đó, mà có
nhận ra thì cậu cũng chẳng có tâm trí đâu mà quan tâm đến con mèo cỏn con, vô
tích sự đó kia chứ. Cậu còn đang điên tiết đây này.
May là
hôm nay chỉ có mình Tâm ở nhà, không thì lại gây ra 1 cơn hoang mang bất thường
(chuyện là cả gia đình về ngoại chơi cả, còn Tâm- với cái danh nghĩa giữ nhà,
thực chất là ở nhà tận hưởng cái cuộc sống mà bấy lâu nay cậu cho là “sướng”,
sướng thật nhưng với ai đang vật vã bon chen với cuộc sống mưu sinh ngoài kia
chứ không còn “sướng” cho cậu nữa.
Nhưng cậu
chẳng mảy may nhận ra cái “sướng” là 1 từ dùng chung nhưng rất riêng.
“Tiếng đổ
bể nghe thật sướng tay”, lại “sướng”
Tâm muốn
làm thêm vài phát nữa nhưng may thay cái đầu tự cho lí trí ngày nào, hôm nay,
ngay lúc giận dữ này, lí trí thật. Nó nhận ra quăng vài phát nữa có sướng tay
thì lại khổ thân. Có phải cái lương sinh ra là để mua lại đồ cậu đập bể đâu. Thế
là thôi vậy!
Mà Tâm lại
biết: bực tức không tự sinh ra cũng chẳng tự mất đi mà chỉ chuyển hóa từ dạng
này sang dạng khác. Chẳng phải đó vẫn hay là câu cửa miệng của mấy ông thầy dạy
triết sao. Quên gì quên chứ câu này nằm lòng, cũng chẳng sang gì chỉ là nghe miết
đâm ra nhớ miết, muốn quên cũng chả quên được.
Phương
án 2 được cậu ta cho là khả thi hơn cả bởi khỏi tốn tiền mua lại. Thế là
Tâm gồng
mình hừ lên một tiếng rồi 2 tay vờ hoạn dò dầu bứt tóc cho thõa cơn giận dữ.
“Tâm giận chính bản thân mình”. 2 đầu gối cậu từ từ khụy xuống đến khi chạm phải
nền nhà và không còn khụy thêm được nữa. Bao nhiêu sức nặng của thân người, tất
cả như dồn vào 2 chiếc gối nhỏ.
Cái đau
khổ từ tâm hồn dường như đã lấn át khiến Tâm không còn cảm nhận được sự tê tái
của đôi chân mình nữa. Một lát sau, Tâm tựa lưng vào tường và duỗi thẳng chân,
đôi chân tê lúc nãy bây giờ mới có dịp kêu khóc trước người chủ đang khổ đau.
Một hồi
lâu trong trạng thái vô thần, 1 nụ cười bỗng xuất hiện trên gương mặt nhăn nhó
trước đó, sự hằn học cũng 1 thoáng biến mất không dấu vết. Nhìn vào gương mặt
Tâm lúc này sẽ chẳng có ai biết được từng có một cơn vật vã vô hạn đã giằng xé
thể xác lẫn tâm hồn cậu trẻ - chỉ vọn vẹn 1 phút trước, 1 phút thôi.
Một phút
mà có thể thay đổi cả 1 con người sao? Tâm tự hỏi. Nhưng rõ ràng “ không” Tâm
biết: “ không phải một phút làm thay đổi Tâm, chính là cơn gió rít qua người
Tâm lúc nãy”.
Cơn gió
luồng qua khe cửa sổ và đến bên Tâm như thì thầm điều bí mật gì đó. Nó lướt qua
Tâm, qua gương mặt hằn học đó rồi cũng nhẹ nhàng xoa dịu trái tim Tâm. Gió rì
rào như đang nói, Tâm nghe không hiểu nhưng cậu lại thấy tâm mình bình yên và
nhẹ nhõm đến lạ thường, như chính cái tên cậu vậy. Tâm bây giờ đã bình tâm. Cậu
ta đứng dậy, nhanh nhẹn tiến lại gần chiếc cửa sổ như 1 đứa trẻ háo hứng tiến lại
gần chiếc đồ chơi.
Một tia
sáng từ phía đông chợt lóe lên rọi qua tán lá nhỏ trên cành và khẽ nhìn Tâm,
Tâm nhìn tia sáng. Một hồi lâu, cậu đưa mắt dạo quanh cái quan cảnh nhỏ bên ô cửa:
“hôm nay trời trong trẻo đến lạ; xa xa, vài áng mây trắng tinh đang lơ lửng,
thong dong ở phía chân trời; bên hiên nhà, những chiếc lá khẽ đung đưa trong
làn gió mát, chỉ một cơn gió nhẹ nữa thôi cũng đủ khiến mấy chiếc lá vươn mình
thêm một cái, và những giọt sương lóng lánh sẽ lũ lượt rơi như tan biến cả vào
hư không; một con mèo từ bụi rậm ung dung bước ra, đôi răng sắc nhọn đang ghì
chặt lấy một con chuột cơm to béo, “mèo ta có một bữa no nê sau những ngày lười
nhác”, Tâm nghĩ.
Mọi sự rời
rạt của thế giới giờ đây qua đôi mắt Tâm đã bắt đầu có những mối liên kết nhỏ.
Tâm từ từ
nhắm đôi mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng thở ra và lại thêm 1 nụ cười
nữa hiện ra trên khuôn mặt nhỏ. Trái tim Tâm ấm lên, ấm lên vì tia sáng lúc nãy
hoặc từ sự ấm áp đến từ bên trong. Cậu cũng không biết nhưng có lẽ đã không còn
quan trọng nữa. Điều quan trọng là Tâm đã tìm được đáp án cho câu hỏi của mình.
“Không vội” Tâm thốt lên nhẹ nhàng như trả lời một ai đó. Cứ như thế cậu lặng
người tận hưởng buổi sáng mới, một buổi sáng hoàn toàn mới “với Tâm”.
Câu chuyện
“1 ngày mới” của Tâm đã khép lại trong bình lặng, và nó là sự mở đầu cho câu
chuyện của chúng ta: hai vấn đề lớn hiện ra.
1. Kết
thúc là một sự khởi đầu - hãy tha thứ:
Đúng vậy,
cái kết trong câu chuyện trên là do mình quyết định nhưng “như chúng ta” cái kết
cho cuộc đời Tâm lại do chính cậu ấy quyết định. Mỗi chúng ta sẽ quyết định những
cái kết tạm thời cho cuộc đời mình. “Tạm thời” bởi đơn giản sẽ chẳng có một cái
kết thật sự nào cả, mọi sự trên đời đều sinh sôi và chuyển hóa cho nhau.
Tâm tìm
thấy bình an vì cậu ta đã kịp nhận ra sự thông minh từ chính trái tim mình
trong cơn hoảng loạn.
Tưởng chừng
như bế tắc đã bao trùm cả con người cậu thì tia sáng chói lóa từ con tim đã khiến
Tâm bừng tỉnh, bởi lẽ trong sự lạnh giá của tuyệt vọng, sự u tối của màn đêm
thì cái thứ ánh sáng đẹp đẽ đó lại càng lan tỏa. Tia sáng đó vốn dĩ yếu ớt và
mong manh nhưng cũng mãnh liệt lắm, nó thường bị lí trí và sự khắt khe của hiện
thực đời sống lấn át, để rồi khi cái lí trí và hiện thực bị Tâm quên lãng trong
sự thất thần, thì nó trỗi dậy, khẽ chạm vào gió và vụt sáng lên như những tia nắng
ấm áp ngoài cửa sổ đã có tự bao giờ. Đã bao ngày qua, Tâm nào hay biết, có một
khung cảnh đẹp như vậy bên ô cửa, bởi trong tâm trí cậu chỉ có hiện thực và lí
trí, đôi mắt cậu chỉ dán vào màn hình điện thoại, công việc hay bất kì cái gì
khác mà cậu cho là thiết thực. ình
Cơn giận
dữ của Tâm có vẻ như nuốt chửng đi cái lí trí ngày nào, tưởng chừng hủy hoại đi
sự bình yên thường lệ của cậu, thì không nó lại bắt đầu khơi nguồn cho một sắc
màu tươi mới.
Mầm sống
luôn ẩn chứa trong sự hủy hoại, nhưng chúng ta thì lúc nào cũng sợ sự sụp đổ và
hủy hoại.
Lịch sử
đã chứng minh, sự ra đời của một nền văn minh mới bắt nguồn từ đống đổ nát của
một nền văn minh cổ.
Vậy nên
hãy bình tĩnh quán sát bản thân, quan sát cảm xúc: yêu, buồn, ghét, giận và cả
mọi vật xung quanh.
Mọi cơn
giận đều bắt nguồn từ sự bất lực của chính bản thân, từ việc thiếu quan sát và
thấu hiểu chính mình.
Một người
hiểu rõ chính mình sẽ không để bản thân lạc lối. Họ biết tự yêu thương và yêu
thương, có chính kiến và cũng có lối đi riếng và “họ “hạnh phúc””. Hãy biết tha thứ cho bản thân cũng như người
khác và tìm về với chính mình sau nhịp sống nhộn nhịp ngoài ô cửa.
2. Tuổi
trẻ hay sự bình yên?
Đó là một
câu hỏi lớn, trước hết cần hiểu rõ bản thân để hiểu được “bình yên” có nghĩa gì
với mỗi chúng ta, cái ý nghĩa đó rất riêng ở mỗi người.
Với Nam,
thưởng thức một tách cà phê buổi sáng hay chơi đùa cùng đứa con nhỏ là bình
yên. Với Hạnh, bình yên là hằng ngày làm công việc ưa thích, sáng đến công ty,
say sưa làm việc, chiều về nhà làm đẹp, chăm sóc bản thân. Hải thì khác, chạy
đôn chạy đáo từ tổ chức này sang văn phòng nọ, kêu gọi tài trợ cho các quỹ thiện
nguyện mà anh đang công tác, đó là bình yên.
Mỗi
chúng ta đều có một cuộc đời “riêng, rất riêng” để sống. Nhưng hãy sống theo
cách mà chúng ta “thật sự” muốn như thế! Đừng sống thế vì mọi người sống như thế.
Đó là minh chứng cho việc chưa hiểu bản thân, vậy phải trở về với vấn đề thứ nhất.
Bản chất
của tuổi trẻ và bình yên không hề mâu thuẫn. Tuổi trẻ chỉ mâu thuẫn với sự nhàn
hạ, lười nhác mà thôi.
Vốn dĩ
là như thế: “Tuổi trẻ và sự bình yên” nhưng chúng ta lại hay thích lựa chọn và
đưa ra lựa chọn để rồi nó biến thành một câu hỏi ngang ngược: “Tuổi trẻ hoặc
bình yên?” Chọn đi?
Chọn thế
nào khi hai đứa nó là hình với bóng, làm sao trọn vẹn khi thiếu một trong hai.
Đâu có định
nghĩa hay quy luật nào bảo tuổi trẻ thì phải sóng gió, lại càng chẳng có chuyện
bình yên thì đánh mất tuổi trẻ. Nếu có, có lẽ chúng ta nên xem lại tính chuẩn
xác của quan điểm đó, và tốt nhất là tìm về với bản thân để hiểu rõ hơn đâu mới
là triết lí sống “phù hợp” với chính mình. “Phù hợp” là một chiếc thước đo
“khách quan”, trái ngược với “đúng-sai” – thước đo của sự chủ quan.
Nói một
cách mạnh mẽ: “Đúng mà không hợp, thì chỉ vứt”
Như thế
thì:
Làm sao
để “tuổi trẻ của chúng ta” không sống mòn trong cái nhàn hạ tự phong để rồi chết
lịm đi trong tiếc nuối?
Trả lời
được câu hỏi này, chúng ta có “tuổi trẻ”
Nhưng rồi
làm sao để ta không bị cái nông nỗi, đố kị, háo thắng,.. của tuổi trẻ cuốn đi
trong cái vòng lẩn quẩn của danh vọng?
Trả lời
xong câu này, chúng ta có “bình yên”
Và hóa
ra chúng nó hòa nhập mà không hòa tan, dung hợp một cách hài hòa nhưng lại giữ
được hương vị thuần túy như tách cà phê sữa mỗi sáng của chúng ta.
Bạn có
thể chỉ uống cà phê hoặc sữa, còn mình thích uống cà phê sữa, vì mình thích cả
hai và mình không muốn chọn.
Tâm đau
khổ vì trong người cậu có tuổi trẻ, cái tuổi trẻ đó từng dữ dội và to lớn lắm
(ít nhất là trong tâm trí cậu) nhưng cậu phải bất lực nhìn nó nằm lặng thắt ở
xó xĩnh nào đó. Có lẽ càng đau đớn hơn khi soi thấy tuổi trẻ “hằng mơ” của cậu
lại nằm gọn trong tay kẻ khác, nên cậu càng tự trách, tự trách nhiều hơn là đố
kị.
Cậu học
trò thông minh, giỏi giang ngày nào tưởng chừng nắm rõ vận mệnh tương tai, những
kế hoạch to bự cứ liên tiếp thi nhau chen chút trong quyển sổ dày, chi chít chữ.
Đẹp biết bao cái hồi ức rực rỡ, có lẽ cậu ta đã nhớ, nhớ ra cái khoảnh khắc hào
nhoáng nào đấy khi cầm bút đặt những dòng chữ đầu tiên trên tờ “dự định”, con
tim ấy đã một lần nữa hòa nhịp với tần số của trái tim năm cũ, để rồi cái hồi ức
đẹp bao nhiêu thì cái thực tại lại sáo rỗng bấy nhiêu. Cái đẹp lại đó, nếu như
năm xưa vun đắp nên một tuổi trẻ mộng mơ nhưng đầy nhiệt huyết, thì bây giờ
chính nó lại hủy hoại đi sự bình an mà Tâm đang cố gầy dựng trên lầm tưởng. Chắc
Tâm hờn nó lắm, trách nó lắm nhưng Tâm cũng thương nó biết dường nào.
Sự giận
dữ của Tâm là minh chứng rõ nhất cho tình thương đó. Nếu Tâm hài lòng với bình
yên hiện tại thì cậu đã không tức giận, và nếu Tâm yêu cái tuổi trẻ ngày ấy của
mình thì cũng đã không dễ dàng lãng quên như vậy. Do đâu chứ, chẳng lẽ Tâm đã
“sai”
Đúng vậy
sự giận dữ là một minh chứng sắc bén cho việc Tâm đã “sai”, tuổi trẻ của Tâm
không sai, bình yên mà Tâm mong ước không sai. Nhưng Tâm đã sai khi để một
phiên bản non nớt trong việc “thấu hiểu bản thân” dệt mộng và làm chủ con đường
mà cậu đã định ra. Tâm mải mê kiếm sống, rồi sự thực dụng của đời sống đã len lỏi
vào con người cậu và giết mòn nhiệt huyết. Cũng vì không hiểu bản thân nên cậu
rất “dễ dãi đặt kế hoạch, rồi dễ dãi quên”. Nếu cái nhiệt huyết sinh ra từ sự
thấu hiểu bản thân, hiểu đời thì hàng trăm cái thực dụng cũng giết nổi.
Tâm là
người có lí trí và am hiểu 1 chút triết lí, cậu luôn tự hào về điều đó, ấy vậy
mà cậu lại thất thủ trước cái mình thứ mà cậu vẫn hay tự hào, có nỗi đau nào lớn
hơn, có sự sụp đổ nào tan nát hơn trước sự sụp đổ của cái bản ngã mà Tâm đã gầy
dựng nên.
Sự hoảng
loạn của Tâm là biểu hiện cho sự giẫy chết của cái tôi “đầy lí trí” và cũng là
điểm bắt đầu cho một câu chuyện mới, câu chuyện của riêng Tâm.
Tất
nhiên, sự lựa chọn sẽ là thứ riêng tư cho mỗi cá nhân, nhưng điểm chung vẫn là:
khi nào trái tim và lí trí có cùng nhịp điệu, khi đó ta có hạnh phúc! Đó cũng
là lúc ta hiểu bản thân và có một cuộc sống cân bằng. Chúng ta có “tuổi trẻ
trong bình yên” và “ bình yên trong tuổi trẻ”
Chúng ta
được phép thử, có quyền sai nhưng không được phép quên đi sai lầm đã phạm. Bạn
biết đó, không ai trong chúng ta đủ thời gian để làm tất cả những phép thử, vậy
nên hãy tiết kiệm nó.
Và có lẽ
bạn sẽ tìm ra nhiều hơn những vấn đề mà mình nêu ra từ câu chuyện, bởi ai trong
chúng ta cũng có những vấn đề riêng mà chỉ chúng ta mới thấy, có những góc nhìn
mà chỉ chúng ta mới cảm nhận được.
Vậy hãy
bóc tách nó cẩn thận và tự tìm câu trả lời cho chính mình nhé!
Sự thấu
hiểu bản thân không thể đến nếu bạn chỉ ngồi yên, đó là một hành trình cần sự nỗ
lực rất lớn từ bạn và tôi.
Chúng ta
cùng đi và sẽ đến.
Chúc bạn thành công!
Tác Giả: Ngọc Minh
--------------------------------
Bạn đam mê viết lách, nhận giải thưởng (tổng trị giá 8 triệu VNĐ / tháng, sách, chứng nhận Social Impact Awards) và muốn được tạo thương hiệu cá nhân tới hàng triệu người trong cộng đồng của YBOX.VN? Xem chi tiết tại link: http://bit.ly/TrietHocTuoiTre-Info
(*) Bản quyền bài viết thuộc về Cuộc thi Triết học Tuổi trẻ do Ybox đồng sáng lập và tổ chức. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ tên tác giả và nguồn là "Tên tác giả - Nguồn: Triết Học Tuổi Trẻ". Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
----------------------------
Hợp Tác Cùng YBOX.VN Truyền Thông Miễn Phí - Trả Phí Theo Yêu Cầu tại http://bit.ly/YBOX-Partnership
2,413 lượt xem, 2,339 người xem - 2355 điểm