Hạ Thảo@Triết Học Tuổi Trẻ
5 năm trước
Có Ai Bên Cạnh Cậu Lúc Cậu Muốn Tự Tử Không?
Ngày 10/9 - Ngày thế giới phòng chống tự tử
You’re not alone, cuz I’m always here!
Mình lại chựng lại, và dành thời gian suy nghĩ cho bản thân. Mình xin được phép gọi mọi người là cậu, và xưng mình là tớ nhé!
Tớ hiểu cái cảm giác muốn tự tử nó kinh khủng như thế nào. Cậu đừng nghĩ rằng bọn tớ thiếu suy nghĩ, nông nỗi, dại dột, không chấp nhận được, cậu đã bao giờ trải qua cảm giác rằng mỗi khi cậu thức dậy, câu nói đầu tiên xuất hiện và thôi thúc cậu một cách mãnh liệt, rằng “chết đi, hôm nay mày hãy chết đi”, cậu bất lực trước câu nói đó và phải cắn răng chịu đựng cái cảm xúc thối tha đó vì vẫn còn thiết tha với cuộc sống, với một điều gì đó cậu muốn bấu víu chưa?
Đã bao giờ, cậu vấp phải một cú ngã trời giáng, một quãng thời gian tồi tệ, một câu chuyện mà cậu nghĩ là cậu không có lối thoát, cậu kiệt sức đến mức không thể tự đứng dậy được, lúc ấy cậu giá như mình không tồn tại. Một vài người, tớ nghĩ ngay phút giây đó cậu chỉ nhen nhóm ý định chết mà thôi, cậu vẫn còn sức để vượt qua, chỉ là cậu yếu đuối giây phút ấy. Và, một vài người, tớ biết ngay phút giây đó, cậu đã không còn điều gì để giữ chân cậu lại, đầu óc của cậu chỉ ủng hộ mỗi việc cậu phải chết đi ngay trong thời khắc đó, không ai kề bên cậu, không ai hiểu cậu, không một ai cả, cậu cảm thấy mình đang ở dưới một cái ‘hố đen’ cực sâu mà không ai đưa cho cậu dây thừng để cứu cậu cả..
Mọi người hay trách chúng ta khi chúng ta nói với họ rằng “mình muốn tự tử”. Họ đâu hiểu bọn mình đã phải trải qua cái cảm giác bull shit khó nhai đến mức nào! Các cậu sẽ nghe một vài câu nói quen thuộc rằng:
- Mày còn gia đình mà? Mày không thể nghĩ đến họ à?
- Mày dại dột thế? Cuộc sống này đáng quý lắm!
Vâng, lời nói nói ra dễ lắm, vì cậu chưa bao giờ là mình, chưa bao giờ trải qua cái cảm xúc như mình, cậu nghĩ nó bình thường có thể vượt qua, còn tớ thì không! Lời nói lúc ấy sáo rỗng lắm. Nếu phút giây đó tớ đủ lý trí để nghĩ cho mọi người, nghĩ cho gia đình, nghĩ
cho cuộc sống sau này, thì cần gì tớ nói với cậu?
Câu chuyện của tớ, không vui vẻ gì.. Tớ tự nhận, tớ là một đứa yếu tâm lý. Và tớ mới chữa trị bệnh tâm lý của tớ gần đây thôi, cũng độ khoảng hơn một năm rồi. Bên ngoài tớ vẫn có thể cười đùa vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng sâu bên trong tớ, có lẽ do tác động từ nhỏ, từ đủ mọi khía cạnh cuộc sống.
Lần đầu tiên tớ tự tử, là lúc tớ còn nhỏ, vì tớ bị cô lập ở trường học, tác động gia đình đè lên, môi trường tớ sống ảm đạm, tớ phải sống trong một thành phố không thuộc về mình và nhiều lần xin mẹ cho mình chuyển trường hoặc đổi đến nơi khác để sống. Thế giới của tớ lúc ấy chỉ xoay quần bên gia đình, trường học, và bạn bè thôi. Mọi thứ lên đến đỉnh điểm, tớ lấy tờ mười ngàn cuối cùng của mình, vào tiệm thuốc mua một vỉ panadol 10 viên, tớ nhớ hôm đấy là chủ nhật, mẹ chở em của tớ lên nhà ông bà nội chơi, một mình tớ trong căn phòng đóng hết cửa lại, vì tớ sợ về mẹ không mở cửa để đem xác tớ ra được nên tớ không khóa chốt cửa. Tớ nhớ khoảnh khắc mình đã cầm mấy viên và ly nước ở trên tay, lúc ấy mặc dù tâm trí tớ đau đấy, nhưng tớ vẫn do dự, tớ muốn chết, nhưng lại sợ chết! Tớ nốc hết cả mười viên panadol vào, sau đó tớ lên giường nằm, nhắm mắt rồi muốn ngủ một giấc thật sâu. Nhưng, sau đấy tớ đau bụng và ói ra cái gì đấy, giống như một chất dịch, màu vàng. Tớ không chết!
Sau này khi lớn lên, rất nhiều chuyện trong cuộc sống khiến tớ không đủ khả năng chống chọi nữa, tớ bắt đầu self-harm, nó cũng có thể là một loại nghiện. Tớ hay dùng đầu nhọn của nhíp, cào cào lên cánh tay trái mình, tớ tự cào cả lên người, để lại những vết dài màu tím, tớ tự đập đầu vào tường, tự đấm bàn tay xuống sàn nhà... Chỉ có self-harm mới khiến tớ nguôi ngoai được. Một lần, hai lần, ba lần, en-nờ lần…
Có một đoạn thời gian, trong đầu tớ lúc nào cũng xuất hiện cảnh đám tang mình, cảnh gia đình mình sẽ như thế nào nếu mình chết đi. Nỗi đau mất đi đứa con gái của ba mẹ sẽ đau âm ĩ như thế nào? Nỗi đau mất đi người chị của em mình sẽ buồn và thiếu như thế nào? Người thân, mấy dì bên ngoại mình sẽ đau lòng như thế nào?...
Lần thứ hai là lúc tớ lẻn vào nhà tắm, khi tớ không kiểm soát được bệnh của mình.
Mình viết public như thế này, nhưng vẫn không đủ dũng cảm để tháo cái băng cá nhân ở vết thương mình ra được, mình sẽ để lại link để đỡ phần nào đó tiêu cực hơn nhé.
23:31 ~ |17.02.20| https://www.instagram.com/p/B8rYE3-pbdw/
20:29 ~ |26.02.20| https://www.instagram.com/p/B9CFC8hJWg_/
Lần thứ 3, gần đây thôi, lúc ấy tớ đang ở trong Sài Gòn, tớ đã tự vẽ ra những gì tớ cảm thấy, tớ đã nhắn tin cho những người tớ thân, như một lời từ biệt họ, tớ đã dừng chân trước tiệm thuốc:
- Hay là, mua thuốc ngủ về uống nhỉ, uống vào rồi mai chẳng thức dậy nữa.. không đau đớn, ngủ một giấc rồi đi, nhưng mà, mày có đủ can đảm để từ biệt mẹ mày không?
----
Tớ khoanh phui vết thương mình ra như thế này, không phải để ai thương hại, cũng chẳng cần sự đồng cảm từ ai.
Đơn giản là, tớ chỉ đang muốn nói với cậu – những người đang chới với trong cuộc sống và có ý định tự tử rằng trên thế giới này, cậu không cô đơn đâu! Vẫn có tớ ở đây, vẫn có một người bạn lạ mặt ở đây lắng nghe cậu, cậu không một mình đâu, tớ hứa đấy.
Nếu cậu đọc được bài viết này, cậu có thể nói với tớ về vấn đề cậu đang gặp phải, có tớ ở đây lắng nghe cậu và không phát xét về sự ‘tự tử’ của cậu. Chi ít ra, cậu sẽ không cảm thấy rằng mình lẽ loi trên cuộc đời này. Cậu nhìn tớ đi, tớ bê tha như vậy đấy, nhưng giờ tớ vẫn còn ngồi đây viết những dòng này cho cậu, thì cậu cũng có thể làm được hơn cả thế mà^^
Tớ từng chứng kiến những thần tượng của tớ ra đi vì trầm cảm, vì tự tử. Mỗi lần tớ đọc được những bài báo đấy là tim tớ như thắt lại, tớ nghĩ ‘rồi một ngày nào đó sẽ đến lượt mình phải không?’
Nên vì thế tớ không mong muốn rằng một ai đó phải rời bỏ thế giới này nữa.. Tớ hiểu cảm giác muốn chết nó mãnh liệt và nó tiêu cực như thế nào, nên vì thế tớ xin cậu đấy…
Nếu cậu đang có ý định đấy, cậu có thể làm theo những cách của tớ, biết đâu, cậu lại ổn hơn một chút nào đó! Một chút thôi cũng đã là kì tích rồi^^
- Cậu thử nuôi động vật đi! động vật làm chúng ta vui vẻ và thư giãn nhiều lắm đấy!
- À, sen đá, các loại hoa, cây cảnh, cậu thử xem, ngắm một cái cây đang từ bé xíu, do bàn tay chăm sóc của mình mà lớn dần, giúp ích cho cậu nhiều lắm đấy!
- Viết nhật ký, viết lách, viết hết những cảm xúc của cậu ra, cách này hiệu quả lắm đấy, nó giải cảm xúc mình cực tốt, cậu cứ thử đi nhé!
- Đối mặt với vấn đề, với nỗi đau của cậu, Vẫn là cái cách mình rút ra được sau nhiều lần mình tổn thương, rằng cậu hãy cứ nghĩ về nó, cứ khóc, cứ đau, cứ nhớ, cứ làm bất kì mà cảm xúc cậu bảo, càng đau khổ chừng nào, cậu đã đi được gần hơn đến cái đích của sự bình an rồi đó!
- Âm nhạc, âm nhạc như là con dao hai lưỡi! khi cậu muốn khóc, nó sẽ làm cậu khóc lớn hơn, mãnh liệt hơn. Khi cậu vui, nó cũng sẽ cùng vui với cậu. Tớ cũng ‘dành dụm’ được nhiều bài nhạc hay lắm, cậu muốn nghe thì tớ gửi cho^^
- Có điều gì trong cuộc sống làm cậu vui không? Mặc dù lúc ấy cậu không muốn nghĩ đến hay đụng vào, nhưng cậu cứ thử làm lại những điều đó đi, biết đâu, cậu sẽ vui lên một ít!
- Tớ đọc được câu chuyện rất tâm đắc, đại khái là khi ta đứng giữa hai sự lựa chọn, tiến cũng chết, mà lùi cũng chết, thế tại sao ta không bước sang ngang? "Chỉ cần đổi góc độ để suy nghĩ, bên cạnh vẫn có đường", câu này làm tớ nhớ mãi!
- Rượu! những lúc như thế, cậu thử đi vào quầy bar, làm một ly rượu hoặc một ly cocktail. Úi giời ơi, rượu nó ngon như này, chết uổng thế không biết! Mình ở lại trần gian, buồn, muốn chết thì đi uống rượu, không cần chết nữa!
- À, còn cái cuối là nói chuyện với tớ! Tớ hay "thô" vậy thôi, chứ đa số mọi người nhận xét khi nói chuyện với tớ thì có cảm giác tớ như bạn thân lâu năm vậy, chắc tại tớ dễ dãi quá! Bạn thân thường hay bảo tớ bỏ tính ấy đi, đừng có thân mật với người lạ quá, nhưng tớ chịu, chắc do bản chất rồi nên tớ không thay đổi được. Gặp người hợp cạ hợp tần sóng là tớ bắt nhanh lắm.
Cuối cùng, là tớ tặng cậu bài nhạc này nhé, hi vọng cậu sẽ cảm thấy thoải mái^^: https://youtu.be/wAOkxHmsZho
You’re not alone, cuz Ha Thao is always here!
Tác Giả: Hạ Thảo
Kết bạn và theo dõi facebook của tác giả tại link: https://www.facebook.com/PonyoSousuke
--------------------------------
Bạn đam mê viết lách, nhận giải thưởng (tổng trị giá 22 triệu VNĐ / tháng, sách, chứng nhận Social Impact Awards) và muốn được tạo thương hiệu cá nhân tới hàng triệu người trong cộng đồng của YBOX.VN? Xem chi tiết tại link: http://bit.ly/TrietHocTuoiTre-Info
http://bit.ly/TrietHocTuoiTre-Info
(*) Bản quyền bài viết thuộc về Cuộc thi Triết học Tuổi trẻ do Ybox đồng sáng lập và tổ chức. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ tên tác giả và nguồn là "Tên tác giả - Nguồn: Triết Học Tuổi Trẻ". Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
----------------------------
Hợp Tác Cùng YBOX.VN Truyền Thông Miễn Phí - Trả Phí Theo Yêu Cầu tại http://bit.ly/YBOX-Partnership
602 lượt xem, 551 người xem - 553 điểm
Có thể bạn thích