Đóng góp ý kiến và báo lỗi phiên bản mới tại đây

Khách Sạn Bốn Mùa

Cuộc trao đổi dấm dở của anh Quản lý (Anh Q) và cô em nhân viên DP về những vấn đề gần như là bao quát nhất (?) của đời sống: công việc – lý tưởng – tình yêu – đau khổ và hạnh phúc... Cuối bài là một bài thơ cô em DP nói bóng nói gió về cái sự “đồ con gái rắc rối” của mình, tặng bạn đọc (ai thèm nhận nhỉ, chịu!).


DP: Hi, chào anh!

Anh Q: DP phải không sao đến muộn vậy, có phải là nghệ sỹ bán vé đâu.

DP: Anh là quản lý khách sạn nhỉ. Sao lại đặt tên khách sạn Bốn mùa vậy anh?

Anh Q: Thì nếu thích trời lạnh sẽ có Phòng mùa đông, thích nắng hồng biển xanh thì Summer Suite.

DP: Xịn vậy nhỉ. Vậy em vào làm luôn chưa anh? Bắt đầu từ đâu nhỉ?

Anh Q: Đi dọn dẹp một vòng.

Một lâu sau…

DP: Em có điều cần hỏi anh ơi.

Anh Q: Hỏi bộ phận trưởng đi.

DP: Anh quản lý mà cục súc thế thì tiếp khách như nào nhỉ. Khách sạn gì chỉ có mấy nhân viên.

Anh Q: Thì mới đến lượt em được nhận vào làm chứ.

DP: Em đâu có lương đâu. Mưa lớn vậy sắp bão đến nơi. Sao mình không tìm một nơi tươm tất để nghỉ?

Anh Q: Công việc là một cuộc chạy không ngừng 24 giờ. Em có yêu thích việc làm này không?

DP: Chắc là không rồi. Em cần làm việc thôi, yêu thích gì cơ.

Anh Q: Nếu không em yêu thích làm gì?

DP: Nó thay đổi luôn, sự yêu thích. Bây giờ chắc em đang thích làm diễn viên hài, đứng trên sân khấu trình diễn tài năng cống hiến cho khán giả.

Anh Q: Chủ đề gì em muốn diễn?

DP: Về ước mơ nhỉ, về lẽ sống. Em thích nói điều lớn lao cao cả, không uỷ mị, nhỏ mọn.

Anh Q: Điều đó mắc cười ở chỗ nào?

DP: Chỗ người nói to lại chẳng động tay làm tý nào.

Anh Q: Thế thì bi chứ hài nỗi gì.

DP: Tuỳ góc độ anh nhìn thôi, anh quản lý ạ.

Anh Q: Như thế nào?

DP: Giả sử em gọi tạm anh là “ngự đệ ca ca” nhé!

Anh Q: Tuỳ thôi. Thế thì sao?

DP: Nếu em nói em yêu anh thì đó là chuyện uỷ mị.

Anh Q: Tạm hiểu.

DP: Nếu anh không đáp lại thì là hài hay bi?

Anh Q: Bi kịch rồi.

DP: Nhưng anh từ chối để vươn lên lẽ sống cao cả, vì mục tiêu tối hậu, vì lợi ích nhiều người. Là niềm vui cho đời.

Anh Q: Khán giả sẽ cười chỗ nào?

DP: Giả sử anh đáp lại. Thì ước nguyện hai ta sẽ dành lại cho con mình thực hiện. Con mình là đứa trẻ được sinh ra ở vạch đích.

Anh Q: Vạch đích nào?

DP: Nó sẽ đi tu ngay từ lọt lòng, để được giải thoát, để đạt Niết bàn, để đi thỉnh kinh, cứu độ chúng sinh.

Anh Q: Vẫn chưa thấy buồn cười.

DP: Nhưng em không là nữ vương, càng không là yêu quái, em sẽ chẳng giữ anh lại mà khuyến khích anh vâng theo sứ mệnh đời người.

Anh Q: Anh chỉ là quản lý khách sạn, cố gắng mang lại bầu không khí thoải mái cho khách thôi.

DP: Thế mà anh làm em mất hứng quá thể.

Anh Q: Tại em thôi. Em là nhân viên mà.

DP: Ừ anh cũng có là Đường tăng đâu, có tăng lượng đường trong máu thì có.

Anh Q: Công việc bề bộn mắc bệnh này bệnh kia là chuyện thường mà.

DP: Anh cũng thật khô khan.

Anh Q: Do em không có tài năng chọc cười đó chứ.

DP: Chắc hai người cãi nhau nguyên đêm luôn. Mau nghỉ ngơi thôi.

Anh Q: Giờ không biết ai quản lý ai nữa.

DP: Gọi khách sạn Bốn mùa gì cho sang mồm không biết nữa, có cái gì ra cái gì đâu.

Anh Q: Sao nói thế. Khách đông việc đầy kìa.

DP: Mùa này hay mưa hay bão, có mái nhà trên đầu trú thân cũng may.

Anh Q: Mưa nên mát mẻ, cây cối có nước tưới.

DP: Mưa nên mát mẻ. Anh chỉ biết nói mấy câu tất lẽ dĩ ngẫu như thế thôi à. Đúng thô mịch, như một quả bóng da.

Anh Q: ...

DP: Độ ẩm cao, khi nào quần áo giặt phơi mới khô.

Anh Q: Không biết.

DP: Anh thật chán, anh nói với khách cũng thế à. Khách hỏi anh thêm giấy vệ sinh, chắc anh trả lời “sao dùng nhiều thế” à?

Anh Q: Anh kêu em xử lý mấy việc đó chứ. Anh làm việc bao quát là chính.

DP: Bao quát là leo lên mái nhà nhìn xuống à.

Anh Q: Là điện, nước, cơ sở vật chất, tiện nghi, là mục tiêu phương hướng của Khách sạn có theo đúng không chứ.

DP: Khi cần người rửa bát xoong nồi để nấu tiếp thì sao? Khi quần áo khách không khô được trong thời tiết này họ lấy gì mặc?

Anh Q: Thì anh lo luôn.

DP: Anh chỉ làm đừng nói nhé. Anh nói chuyện í ẹ lắm anh có biết không?

Anh Q: Em nhận xét anh làm gì đâu nhỉ. Cứ việc mình mình làm thôi.

DP: Em đánh giá anh cũng có giận đâu.

Anh Q: Thế còn em, em giận gì à?

DP: Đã bảo em không thích nhắc mấy chuyện uỷ mị.

Anh Q: Chuyện ngự đệ ca ca, tình nhi nữ hả?

DP: Ừm, từ nay em chỉ nói chuyện công việc thôi. Anh thấy Khách sạn Bốn mùa có đủ bốn mùa không, hay rơi rớt dần.

Anh Q: Thôi em nhân viên quèn lo làm, nói chuyện vĩ mô ích gì.

DP: Có niềm tin thì làm việc nhỏ mới hết lòng dạ chứ.

Anh Q: Em muốn tin gì?

DP: Chắc không phải là anh rồi.

Anh Q: Thì anh chỉ là quản lý mà, còn không biết là ngắn hạn hay tạm thời nữa. Anh cũng không phải thần tượng. Em có thần tượng ai không?

DP: Cũng có, nói ra hơi ngại, em đang nghĩ tới Nữ hoàng rồng trong Trò chơi vương quyền. Em chỉ tin vào chính mình thôi. Em sẽ luôn tự nhắc nhở mình để nếu có trở nên sức mạnh như cô ấy em cũng không huỷ diệt vì yêu ghét của mình.

Anh Q: Chắc anh sắp thần tượng em quá. Quay lại làm việc thôi không khách sạn đóng cửa mất, vì nhân viên bay lên mây cùng rồng.

DP: Anh đúng Chúa tể Bóng trắng, kẻ mang mùa đông mãi mãi.

Anh Q: Đừng ba hoa, Nữ vương dọn phòng cọ dép đánh sàn ạ.

DP: Ngự đệ ca ca kiếp sau sẽ cưới ta chứ?

Anh Q: Không chỉ đường mà mỡ máu mỡ gan của bần tăng cũng đang tăng đây. Tuổi tăng mà.

DP: Sao lại bật chế độ Than phiền với đánh trống lảng vậy. Em không là Thị Màu đi rình của chua…

Anh Q: Anh là thân nam 100%. Không hứa hẹn, thề nguyện. Không nói, chỉ làm.

DP: Xin lỗi nha, lại chuyển qua nói uỷ mị.

Anh Q: Không sao, con gái là thế mà. Con gái thường thiệt thòi. Chân tay không khoẻ mạnh. Trái tim thì yếu mềm.

DP: Sao tự dưng anh tử tế vậy.

Anh Q: Nói sự thật thôi, tử tế gì!

DP: Biết sự thật con người tự nhiên trở nên tử tế mà.

Anh Q: Em biết sự thật chưa?

DP: Em biết nhiệm vụ của mình tại Khách sạn mà. Nhưng em xấu lắm, xấu từ bên trong chẳng dễ thấy đâu.

Anh Q: Nhìn mặt em anh cũng thấy sơ sơ mà.

DP: Nhà ngươi dám chê bổn cung, to gan thật. Nhưng dễ gì khiến ta giận. Điều ấy ta biết từ lúc mới lớn lên rồi.

Anh Q: Điện hạ kiểm tra checklist công việc hôm nay xong hết chưa? Có khách nào phát sinh vấn đề không?

DP: Tiện nữ làm hòm hòm rồi. Khách nói chung hài lòng, bốn mùa xoay vần nối tiếp nhau lưu chuyển không chịu cũng phải chấp nhận thôi.

Anh Q: Mục đích của chúng ta là trong hoàn cảnh nào cũng hài lòng.

DP: Có phải ai cũng biết đủ đâu.

Anh Q: Chúng ta cần giúp họ. Đó là ý nghĩa sự có mặt của chúng ta trong Bốn mùa.

DP: Nói thì nói vậy thôi, mình phải giúp mình trước chứ, tuổi ngày một cao, sức khoẻ giảm sút, bệnh tật nhiều thêm, tới gần cái chết.

Anh Q: Việc ấy dài cả hành trình. Còn việc hôm nay làm cho tốt đẹp đã. Chẳng may cố rồi mà điều kiện không ủng hộ, kết quả tệ thì đành. Có chút áp lực mới vượt qua, tiến bộ.

DP: Vâng em biết rồi, sếp.

Anh Q: Sẽ có những ngày nắng đẹp lắm đấy, bầu trời trong vắt, mùi hương hoa cỏ. Sở thích của em là gì?

DP: Em thích làm nước rửa bát lau nhà, làm bằng các quả từ thiên nhiên.

Anh Q: Thảo nào tay em cứ có mùi khó ngửi của thứ lên men.

DP: Gì chứ, đây là mùi của tình yêu đấy.

Anh Q: Yêu mà chua chua vậy. Mùi của uỷ mị hả?

DP: Không. Tình yêu này như hương vị của rừng. Trọn vẹn, đủ đầy, nâng đỡ.

Anh Q: Có giống khi một người đàn ông yêu một phụ nữ không?

DP: Một người đàn ông sẽ yêu ai ngoài bản thân mình à? Anh quản lý có yêu ai như vậy à?

Anh Q: Tình yêu thực sự thì không có khổ đau. Dính mắc và ràng buộc không phải tình yêu thực sự.

DP: Thế nếu em giữ một người cạnh bên chỉ để chăm sóc không mong nhận lại gì từ anh ấy thì sao?

Anh Q: Em không thể giữ. Người đó ở thì ở, đi thì đi.

DP: Em không nên “muốn” nhỉ.

Anh Q: Nếu người đó ở, em có thể chăm sóc. Nếu anh ta đi, em vẫn vui vẻ. Vì em không muốn gì từ anh ta cả. Em chăm sóc vì đó là việc nên làm chứ không do em trông đợi điều gì đáp lại.

DP: Sao em biết đâu là việc nên làm?

Anh Q: Càng làm em càng hạnh phúc và bỏ dần được các căng thẳng vướng bận trong lòng.

DP: Chắc giờ em nên đi xem khách thế nào đã. Để còn kịp thời phòng tránh sự việc bất lợi xảy ra. Mà em là nhân viên quèn không lương sao phải ôm đồm thế nhỉ.

Anh Q: Anh biết sao được em. Em biết em chứ. Sẽ có những đêm đông dài đấy, cũng có dao động mùa thu, rồi tất cả trôi đi, cả mùa xuân tươi đẹp cũng đến rồi đi.

DP: Xuân mưa phùn bẩn lắm.

Anh Q: Cây cối lại hân hoan, hoa trong vườn nở rộn.

DP: Liệu em có thể vừa chăm sóc khách sạn này vừa theo đuổi giấc mơ diễn viên không? Hay em sẽ hoàn toàn hạnh phúc khi làm một Quản lý giống anh nhỉ.

Anh Q: Thế em không đi hỏi thăm khách đi à còn mơ mộng mãi.

DP: Anh có thể ngọt ngào hơn với em một chút không được sao?

Anh Q: ...

DP: Mà thôi đang cục súc, ngọt ngào em không quen đâu. Cuộc đời đúng là tấn bi hài kịch và ta đã là diễn viên trên sân khấu cuộc đời. Kịch bản thì ở đâu rơi xuống đầu ấy.

Anh Q: Em đúng bay bổng tơ tưởng chúa luôn. Em được quyết định vai của em là bi hay hài mà. Một bi kịch cũng có thể diễn ra một cách mắc cười.

DP: Ý tưởng hay ho dữ. Ta có thể đi qua bể khổ cùng nụ cười trên môi. Thế có phải là gượng cười cay đắng không nhỉ.

Anh Q: Em luẩn quẩn rồi cô nhân viên mới ơi. Tự hỏi suốt đêm à. Viết sách triết hay sao. Có khách cần thêm giấy vệ sinh với thuốc bôi côn trùng cắn kìa.

DP: Em sẽ làm diễn viên hài dưới dạng nhân viên khách sạn. Diễn viên hài bốn mùa. Khi nào anh lấy được chân kinh em sẽ thế chỗ anh làm Quản lý. Tương lai rộng mở thế mà. Phòng nào xin giấy, phòng nào hỏi thuốc nhỉ?

 

***

Thơ: Dolphin ơi

Em là con cá heo ngầu nhất hệ Mặt trời

Đến vui đùa trong bữa tiệc cuộc đời

Và trên tấm vé tên anh, chính thức được mời

Còn chần chờ gì, chúng ta là người cùng thời.

Vì bận bịu cá heo chẳng có thì giờ thảnh thơi

Muốn ngầu đét vậy nó phải dốc mình bơi

Sau thăng trầm mới có thể đến nơi.

Lúc thấy anh - trái bóng màu, quả có mê tơi

Nhưng niềm vui rồi đến lúc thành nỗi buồn mới

Nên nhủ lòng bỏ qua món hời

Dù chơi vơi hụt hẫng có hơi hơi.

Bởi cá heo có sứ mệnh của mình giữa biển trời

Chú phải đến bờ, cuối cuộc rong chơi

Những quả bóng yêu thích, đã đến và đã rời

Cám ơn nhé, bao ký ức đầy vơi

Quả bóng 1, quả bóng 2… lăn đi đừng đợi

Dolphin “chơi bời” có vài phút nghỉ ngơi

Giặt giũ nỗi buồn, nắng lên đem phơi

Xong chú lại trở về cool ngầu như hồi đầu và tiếp tục… ra khơi!

 

***

Lời kết cuả tác giả: có thể nói hàng trăm chuyện, uỷ mị hay lớn lao, mà cuộc sống vẫn là những gì diễn ra từng giây từng phút đây, những việc ta bắt tay làm (nhưng khổ nỗi để làm mỗi việc nhỏ thật tốt lại cần một niềm tin bao trùm dẫn hướng – thường gọi bằng “lẽ sống”). Rất nhiều lần trong cuộc đời quả bóng màu ta yêu thích không thể chạm tới hoặc nắm giữ, nhưng chẳng thể buồn mãi. Chú cá heo hạnh phúc không phụ thuộc vào quả bóng nào. Chú phải tìm lại cách để hạnh phúc mà không cần công cụ. Sứ mệnh của chú (và của tôi) là thế, còn bạn thì sao? Nếu chưa tìm được lẽ sống tôi nghĩ cũng không sao, trước tiên mình thực hiện tốt nhất có thể nhiệm vụ hàng ngày của mình như cô nhân viên khách sạn bốn mùa, là chăm sóc và phục vụ (trong khi vẫn mơ ước viển vông). “Hãy xin, sẽ được; hãy tìm, sẽ gặp; hãy gõ, cửa sẽ mở” – Kinh Thánh. Và dù có hoàn thành được sứ mệnh (như lấy được chân kinh) hay không, mỗi ngày ta vẫn thức dậy và tiếp tục… ra khơi. Hãy như chú cá heo lạc quan, ca hát giữa biển cả dù đã trải qua bao khổ đau, ai mà không mỉm cười khi ngắm điệu nhảy của chú, nạp hạnh phúc vào, en-dol-phin.


Tác giả: Hương Nguyễn 

Kết bạn và theo dõi facebook của tác giả tại link: https://www.facebook.com/profile.php?id=100008587715523

--------------------------------

Bạn đam mê viết lách, nhận giải thưởng (tổng giá trị +22,000,000 VNĐ / tháng, sách, chứng nhận Social Impact Awards) và muốn được tạo thương hiệu cá nhân tới hàng triệu người trong cộng đồng của YBOX.VN? Xem chi tiết tại link: http://bit.ly/TrietHocTuoiTre-Info

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Cuộc thi Triết học Tuổi trẻ do Ybox đồng sáng lập và tổ chức. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ tên tác giả và nguồn là "Tên tác giả - Nguồn: Triết Học Tuổi Trẻ". Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

----------------------------

Hợp Tác Cùng YBOX.VN Truyền Thông Miễn Phí - Trả Phí Theo Yêu Cầu tại http://bit.ly/YBOX-Partnership

59 lượt xem, 46 người xem - 46 điểm

lh-fulllh-x