Kate Luz@Triết Học Tuổi Trẻ
3 năm trước
Nếu Cái Chết Là Phương Án Cuối Cùng Bạn Chọn...
Nhật kí một ngày buồn
3 giờ sáng,
ngày
20/12/20xx
Giật mình tỉnh dậy lúc nửa đêm, mồ hôi ướt đẫm, và có chút đau đầu. Cảnh vật im lặng hơn bao giờ hết, tiếng động duy nhất là tiếng đồng hồ điện và đồng hồ treo tường, cả nhà mình vẫn đang ngủ rất say! Khi đầu óc tỉnh táo một chút, một suy nghĩ vụt qua đầu khiến mình bất giác sợ hãi, “Mình còn sống”!
Mình
nhận được điện thoại, tin nhắn, tin nhắn từ ứng dụng, email thôi thúc liên tục! Mình bắt đầu hơi bối rối, mọi việc diễn ra quá nhanh, lại theo một hướng hoàn toàn khác với ý muốn của mình! Mẹ không hiểu, lại không hề phối hợp với mình, em gái cũng không hiểu vì con bé quá vô tư với cuộc sống của mình và mình không
muốn thừa nhận rằng mình cảm thấy rất ganh tị về điều đó.
Có
khách, và vị khách ấy đã thân với gia đình rất rất lâu, chỉ trừ mình ra! Giữa mình và người đó có một hiềm khích rất lớn và điều đó làm mình cảm thấy khá khó chịu vì cảm thấy như tách biệt với gia đình, mình nghĩ tại sao vị khách ấy có thể hợp với gia đình mình như vậy, từ ba mẹ, anh chị em, cậu dì, ông bà,... nhưng lại trừ mình ra, mình là
thành viên cô lập và dư thừa sao?
7
giờ 30 tối, ngày 19/12/20xx
Mình
chưa thể ăn cơm, dù đang rất đói, vì có việc gấp phải giải quyết cho “xong, hoặc “tạm xong”.
Mẹ nhắc lại chuyện cách đây 2 tuần, về mình, với các em, "Chắc chị Hai không thèm ăn đâu, lần trước cũng có thèm ăn đâu mà", một cách khó chịu, và mình nghĩ có lẽ mình với mẹ, là không thể cứu vãn hay cải thiện mối quan hệ mẹ con đầy xung đột ấy! Mình ra phòng bếp vội vàng, ăn một chút thức ăn, tay cầm điện thoại kiểm tra thông tin!
Mình
ăn vội vàng và quay trở lại phòng, mình nghe mọi người ngồi rôm rả nói chuyện, thật vui vẻ, và cách biệt, mình bị cô lập sao? Nếu phải, chỉ là quá khứ lâp lại với cấp độ nghiêm trọng hơn mà thôi. Họ nói về mình, nghe thật khó chịu và hống hách, mình là chủ đề nói chuyện phiếm sao, thật công kích!
8
giờ tối, ngày 19/12/20xx
Mẹ bận rộn rất nhiều, điện thoại rất nhiều, mẹ phải lo nhiều việc lắm, và cũng phải nói chuyện với rất nhiều người! Mình thấy ghét mẹ, vì mẹ bỏ lại cho mình một câu nói với đống lộn xộn ấy và đi mất! Ghét em mình, vì con bé đã ghét bỏ ra mặt thái độ tiêu cực và thù hằn của mình, ừ thì , vì bám víu vào lí do là con bé
là người duy nhất hiểu mình ít nhiều nên mình kể hết với nó tất cả suy nghĩ của mình mà không hề chọn lọc, mà đáng lẽ ra phải có!
Mình
nghĩ mình muốn chết!
Mình nghe nhạc, Youtube đã hỏi lại “Đây là nội dung phản cảm hay dễ gây kích động, bạn có muốn tiếp tục”, ồ cảnh báo hay đấy! Mình nghe khá nhiều bài hát, và bật nhạc rất lớn! Như đây là lần cuối mình nghe nhạc nên không cần cho tai một con đường sống nữa.
Mình
vẫn muốn chết! Và, nó rõ ràng hơn bao giờ hết!
Mình
ngưng hết các hoạt động hằng ngày, chỉ nằm yên và cảm thấy “Cuộc sống như vậy là quá đủ với mình”
3
giờ sáng, ngày 20/12/20xx
Mình
còn sống, và không điều gì khiến mình hạnh phúc hơn được nữa! Nếu, tối hôm qua mình uống viên thuốc đó, nếu tối hôm qua mình cầm con dao đó, nếu tối hôm qua mình thật sự viết thư tuyệt mệnh- như cái mình từng viết 10 năm trước- tất nhiên sẽ là phiên bản trưởng thành hơn, chất liệu giấy tốt hơn, nội dung cũng mạch lạc và đỡ lủng củng hơn, thì bây giờ, à sẽ chẳng có một cái “bây giờ” nào cả, ngoài chính cái lúc mình quyết định cầm viên thuốc ấy lên hay đặt con dao vào cổ tay nhẹ nhàng nhất có thể! Và mình sẽ chẳng còn cơ hội để mà nhận ra những điều đáng ra mình nên nhận ra sớm hơn, nhưng “late still better
than nothing” mà!
Tôi đã trưởng thành hơn, sau 3 tiếng buông xuôi
cuộc
đời và dằn vặt
giữa
quyết
định sống-chết,
à và thêm
một
giấc
ngủ
say! Có lẽ,
từ
nay, khi nào cảm
thấy
quá bế
tắc
hay tuyệt
vọng,
tôi nên đi
ngủ,
tránh đi những suy nghĩ hay hành động đường đột!
“Mình bắt đầu hơi bối rối, mọi việc diễn ra quá nhanh, lại theo một hướng hoàn toàn khác với ý muốn của mình”- cuộc
sống
vốn
là vậy,
có bao điều được
theo ý mình, giống như
dòng sông vậy, nó đòi hỏi
bạn
phải
luôn trong tình trạng sẵn
sàng nhất,
đón
nhận
và thích nghi với từng
con sóng rồi
trôi theo dòng chảy,
nó không thể
cứ
chờ
đợi tín hiệu
từ
bạn
để đánh một
đợt sóng vì như vậy
là bất
công, sống
trên dòng sông
ấy
đâu
phải
chỉ
mình bạn,
nếu
lỡ
như
lúc bạn
sẵn
sàng nhất
là lúc người khác hụt hẫng
nhất?
“
Mẹ không hiểu, lại không hề phối hợp với mình, em gái cũng không hiểu vì con bé quá vô tư với cuộc sống của mình và mình không muốn
thừa nhận mình cảm thấy rất ganh tỵ về điều đó”- đến
cả
tôi cũng không hiểu chính mính,
thì sao có thể đòi hỏi
người
khác hiểu
mình, cho dù đó những người
thân cận
nhất,
tôi không chịu
chia sẻ,
lại
quá khắc
khe với
mọi
người xung quanh, khiến
họ
phải
đau buồn
và dần
xa cách với
mình, tính ra tôi
còn nợ
họ
một
lời
xin lỗi,
vì đã tổn
thương
họ,
và một
lời
cảm
ơn,
những
người
đã
luôn bên cạnh tôi, luôn
vì tôi và
bao dung cho những
tội
lỗi
của
tôi.
Có
một
điều tôi muốn thú nhận, …
Thật ra, đây không phải là
lần đầu tiên tôi có suy nghĩ này, và…
Tôi từng chuyển suy nghĩ ấy
thành hành động…
Đó là một câu chuyện buồn,
đối với chính bản thân tôi và là một khoảng lặng trong bản nhạc về cuộc đời
mình. Những di chứng để lại sau sự việc ấy đến giờ như một lời nhắc nhở mà tôi
không thể nào quên hay không có quyền được quên.
Có những cảm xúc, nỗi niềm, suy nghĩ không thể nào diễn đạt được bằng lời, và không một ai có thể hiểu được, trừ khi chính bạn bước vào hoàn cảnh đó.
Có một câu nói về việc này, "Suicide is a permanent solution for temporary problem” – tạm dịch “Tự tử là
một giải pháp vĩnh cửu cho một vấn đề tạm thời”- Phil Donahue, đồng thời có 2
dòng ý kiến trái chiều về điều này, một nhóm ủng hộ và một nhóm phê phán, phản
đối.
Với tư cách là một người
từng trải, tôi biết sẽ chẳng có kết quả cho cuộc tranh luận đó hay chiến thắng
cho bất kì phe nào. Ví như, họ biết, ta biết, tất cả đều biết, đó chỉ là vấn đề
tạm thời, nhưng tạm thời là bao lâu, khi nào việc này sẽ kết thúc, hay ta phải
làm gì lúc này và tôi phải đợi đến bao giờ? Hay bên kia sẽ phản bác lại là,
“nothing is forever”- không gì là mãi mãi, chuyện gì rồi cũng được giải quyết,
chuyện gì rồi cũng qua, chỉ là điều quan trọng nhất bạn phải tồn tại cho đến
lúc ấy.
Vì có hàng vạn nguyên nhân
khiến người ta tìm đến con đường này, có hàng tỉ cảm giác mà họ phải trải qua,
đó là một quyết định đường đột hay đã suy nghĩ rất kĩ, là do chính bản thân họ
hay ngoại cảnh đưa đẩy,…sẽ chẳng có một công thức chung hay khuôn mẫu chung nào
được đúc kết, chỉ biết đó chưa bao giờ là quyết định dễ dàng. Vì vậy, nếu không
thể giúp, xin đừng nói lời tổn thương.
Chúc các bạn may mắn và sống một cuộc đời an yên!
Thanks God, I’m still alive
Song for you: “Cant take my eyes off of you”
Tác Giả: Kate Luz SV @ ĐH Tài chính-Marketing
Kết bạn và theo dõi facebook của tác giả tại link: https://www.facebook.com/profile.php?id=100009044812491
--------------------------------
Bạn đam mê viết lách, nhận giải thưởng (tổng trị giá 21 triệu VNĐ / tháng, sách, chứng nhận Social Impact Awards) và muốn được tạo thương hiệu cá nhân tới hàng triệu người trong cộng đồng của YBOX.VN? Xem chi tiết tại link: http://bit.ly/TrietHocTuoiTre-Info
(*) Bản quyền bài viết thuộc về Cuộc thi Triết học Tuổi trẻ do Ybox đồng sáng lập và tổ chức. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ tên tác giả và nguồn là "Tên tác giả - Nguồn: Triết Học Tuổi Trẻ". Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
----------------------------
Hợp Tác Cùng YBOX.VN Truyền Thông Miễn Phí - Trả Phí Theo Yêu Cầu tại http://bit.ly/YBOX-Partnership
748 lượt xem, 741 người xem - 746 điểm