Đóng góp ý kiến và báo lỗi phiên bản mới tại đây

Ta Là Ai Giữa Thế Gian Vội Vã?


Như cánh chuồn chuồn bay trong ngày mưa bão...

“Khi người ta lớn, niềm vui và nỗi buồn cũng lớn theo. Trong những giấc mơ của tôi, không chỉ có châu chấu, chuồn chuồn như những ngày thơ bé. Đã có bão giông theo về trong những đêm gió luồn qua mái lá. Ờ, ngay cả giấc mơ cũng lớn lên đó thôi.” (Cây chuối non đi giày xanh - Nguyễn Nhật Ánh)

Tôi thích ngồi đọc lại những câu chuyện cổ tích. 

Đối với tôi, những câu chuyện cổ tích không chỉ dành cho trẻ con, vì trong đó, tôi nhìn thấy nỗi buồn của những người đã lớn. 

Tôi không thích nhìn thế giới này với một màu buồn xám ngắt, dù nhiều khi năng lượng tiêu cực nhấn chìm lòng mình cùng khoảng trời bão giông. Nhiều lần tôi tìm kiếm cho mình một điểm tựa, một nơi để trở về, rồi bần thần nhận ra nơi mình nghĩ là mái nhà che mọi bão giông hóa ra chẳng hề an toàn như mình tưởng tượng, hóa ra người mình nghĩ chẳng thể nào rời xa vẫn có thể lẳng lặng quay đi vào một ngày nắng đẹp mà không một lời báo trước. 

Hóa ra, có một số lúc, ta bị định sẵn với cô đơn. 

Lang thang trên con đường vắng nhìn nắng đổ mưa bay là nỗi buồn lớn nhất thế gian.

Ngước mắt nhìn trời xanh lộng gió là ngày tận cùng của cõi lòng trống rỗng.

Một mình khóc cười trong đêm đen là bất lực chấp nhận mình phải rời khỏi cuộc đời của một người.

Tôi chấp nhận mình cần phải trở nên mạnh mẽ, chấp nhận rằng thế sự vô thường. Tôi tự hiểu rằng ngoài mình vẫn chỉ có mình mới là bến đỗ bình yên nhất. Giống như cánh chuồn chuồn bay trong ngày mưa. Bay. Và rơi.



Vì người nặng tình thường dễ nặng lòng...

Có những ngày chẳng hiểu sao lòng nặng trĩu. Những tưởng bão với giông cứ trào trong lòng, chẳng có cách nào vơi đi, cũng chẳng thể tìm một ai vì mình mà sẻ chia giông gió.

Tôi thường cố làm mọi điều có thể, miễn để lòng không hối hận khi nhớ đến, để khi có người hỏi tôi có còn nuối tiếc điều gì không, tôi đều có thể mỉm cười nói rằng đến bây giờ vẫn là không.

Tôi sợ một mai, mình sẽ tan biến như cát bụi hư vô không một lời báo trước. Tôi sợ lòng mình chật hẹp để lưu giữ mọi niềm vui nỗi buồn của thế gian.

Tôi sợ những điều tưởng như xa vời và không thật.

Nhưng, tôi vẫn cứ hay dành cho mình những nỗi sợ vu vơ. 

Nhiều người bên cạnh vẫn hay bảo tôi hình như vẫn luôn giữ lại chút gì xa cách với thế giới này. Thực tế, khoảng cách vừa đủ luôn khiến thế giới này trông có vẻ đẹp đẽ hơn, cũng đỡ khiến lòng mình tổn thương. Nhiều người chọn thời gian để chữa lành những vết thương và nỗi đau, vài người lại lựa chọn rời đi để bắt đầu với một hành trình mới. Tận cùng của những đớn đau, tôi lựa chọn một mình, tiêu cực cũng được, tích cực cũng được, chỉ một mình mình khóc cười với đêm đen. Nỗi đau của mình chỉ có ta là có thể thấu hiểu, bắt buộc một ai phải chịu đựng cùng mình hình như là một tội lỗi lớn lao. Sau tất cả, tôi vẫn chỉ còn một mình, dù tôi biết mình phải sống cuộc đời mình vì nhiều người khác nữa. Sợi dây vô hình níu tôi lại với thế giới này thực ra mong manh và trống rỗng. Tôi sợ rằng một mai tôi thức giấc mà quên đi những ước mơ hoài bão đã từng, sợ rằng mình sẽ lạnh lùng như một cái máy, bị nhấn chìm mọi xúc cảm. Sau cùng, tôi sợ ngày đó khi mình nhìn lại, thứ giết chết mình thêm lần nữa lại là những hoài niệm.

Có lẽ, người nặng tình thường dễ tự làm mình tổn thương...




Vì người nặng tình thường định sẵn với cô đơn…

Ta có thể hoặc bất tử, hoặc lưu giữ được ký ức của cái chạm tay. Nhưng không thể có cả hai." (“Everything, Everything”, Nicola Yoon)

Tôi luôn cố chấp với những điều đã cũ, dù biết rằng không phải điều gì đã qua đều tốt đẹp. Có lẽ bởi thời gian sẽ tô hồng lên những vết rỉ sét trong tim, khiến chúng lung linh và tốt đẹp hơn bất cứ điều gì ta đang có.

Tôi sẽ nhớ về một mùi hương trong ký ức, một cái ôm, hay chỉ đơn giản là một vài giọt nắng vương bên hiên nhà trong một buổi chiều đầy những điều tan vỡ. Tôi nhớ mùi đất sau những cơn mưa, tôi yêu “mùi” đêm khi trăng tàn, gió lạnh và lòng mình chẳng còn gì ngoài những khoảng lặng ngập ngừng.

Tôi luôn mường tượng về những con đường với nắng đổ, bụi bay và một đôi chân miệt mài bước từng bước đi chậm rãi. Sẽ có người đến đồng hành cùng ta trên vài chặng đường, rồi mỉm cười vội vã rời đi. Vì cuộc đời định sẵn những cuộc gặp gỡ sẽ có lúc phải chia xa, nên khi ấy, hãy trao nhau cái ôm ấm áp nhất. Vì cuộc đời rộng lớn lắm, vẫy tay chào rồi ta sẽ chẳng bao giờ có thể gặp lại nhau.


Có những ngày lòng mình như mưa, chẳng thể làm gì ngoài việc rơi xuống.

Ly Linh từng viết thế này: “ Tất cả chúng ta đều là bụi sao trời. Đến và đi chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Trăm nghìn năm mới có cái duyên gặp gỡ, tại sao lại không tử tế và thật lòng với nhau?”

Ấy thế mà không phải lúc nào ta cũng có thể sống tử tế và thật lòng. Vì sao vậy? Phải chăng vì khi nhiều gánh nặng và nỗi lo bủa vây, người ta thường có xu hướng sống khép mình hơn, không quan tâm nhiều đến những nỗi đau trên nhân thế. Ta chẳng thể trách vì sao cuộc sống này có quá nhiều lừa lọc và dối gian, ta chỉ có thể tự xây cho mình một bức tường ngăn cách, để ai đến và đi cũng không thể khiến lòng ta chịu nỗi tổn thương quá lớn. 

Có những ngày lòng buồn như mưa, chỉ chực chờ rơi xuống, rồi vỡ đôi.

Tôi không ngạc nhiên vì sao có những người chọn cách rời đi đầy dữ dội, nhưng cũng có người chọn rơi nghiêng như chiếc lá buổi chiều tà, đẹp đến não lòng, cũng nhẹ nhàng đến đớn đau. Bởi lẽ, chỉ những người đi đến tận cùng của tuyệt vọng mới biết một cái níu tay có giá trị lớn đến nhường nào. Bởi lẽ, “tất cả mọi người trên thế gian này đều có những nỗi buồn thầm kín, những nỗi buồn mà thế giới này không hề biết đến, và chúng ta thường hay đánh giá một người là lạnh lùng khi mà thực ra người ấy chỉ buồn bã.” ( Henry Wadsworth Longfellow)

Ta đến với cuộc đời này bằng tiếng khóc, và rời đi trong tiếng khóc của những người thân yêu. Không vì thế mà cuộc đời này không cho phép ta hạnh phúc. Hãy cứ buồn đến tận cùng để rồi vui đến tận cùng. Hãy mỉm cười đón nhận và trân trọng những cuộc gặp gỡ, để rồi thanh thản và nhẹ nhàng trao nhau cái ôm khi thấy cần phải rời xa. 

Sau nỗi buồn, chưa hẳn ta sẽ học được cách vui tươi nhìn đời. Có thể đôi mắt ta khi ấy sẽ không còn trong trẻo, trái tim hằn những vết thương thì dù một mai lành vết liền da cũng sẽ chai sạn đi ít nhiều. Dần dần, ta học cách bớt kỳ vọng để ít đi những lần thất vọng. Dần dần, ta sẽ thực tế hơn nhiều để bon chen với cuộc sống chẳng phải màu hồng ngoài kia. Nhưng sau tất cả, xin đừng bao giờ ngừng yêu thương cuộc đời này. Mọi sự xảy ra đều là vô thường, vậy vì sao ta cứ mãi buồn rầu vì một điều đã cũ, vì một người đã rời xa đời ta. Đừng bắt lòng phải quên khi tim mình còn nhớ, nhưng trước khi làm một điều gì, ta hãy thử đặt tay lên lồng ngực và hỏi, liệu khi làm vậy, ta đã tự thương chính mình? 

Có lẽ bầu trời năm ấy không xanh mãi, nhưng xin bạn đừng cúi đầu để mặc nước mắt rơi. Vì một ngày gió sẽ đến hong khô tất cả buồn đau, rồi nỗi buồn sẽ hóa thành cánh bồ công anh bay đi mất, rồi sau tất cả, bạn cũng sẽ tìm được cho mình một bến đỗ an nhiên.

Tác Giả: Trần Thị Thơm

Kết bạn và theo dõi facebook của tác giả tại link: https://www.facebook.com/profile.php?id=100012533648500

-----------------------------------------------
Bạn đam mê viết lách, nhận giải thưởng (tổng trị giá 22 triệu VNĐ / tháng, sách, chứng nhận Social Impact Awards) và muốn được tạo thương hiệu cá nhân tới hàng triệu người trong cộng đồng của YBOX.VN? Xem chi tiết tại link: http://bit.ly/TrietHocTuoiTre-Info

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Cuộc thi Triết học Tuổi trẻ do Ybox đồng sáng lập và tổ chức. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ tên tác giả và nguồn là "Tên tác giả - Nguồn: Triết Học Tuổi Trẻ".  Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

----------------------------

Hợp Tác Cùng YBOX.VN Truyền Thông Miễn Phí - Trả Phí Theo Yêu Cầu tại http://bit.ly/YBOX-Partnership

759 lượt xem, 732 người xem - 757 điểm