Đóng góp ý kiến và báo lỗi phiên bản mới tại đây

Thế Giới 7 Tỉ Người, Bạn Có Cô Đơn Không?

"- Cậu có thường ở một mình như thế không?

- Luôn là thế.

- Cậu thích cô đơn à?

- Không, chẳng ai thích cô đơn cả. Tớ chỉ là không cố kết bạn, vậy thôi."

(Rừng Nauy I Haruki Murakami)

 

***

 

Tôi nhớ mình từng viết trong một bài tản văn thế này:

“Nhiều khi thèm cảm giác được yêu một người. Thèm một bờ vai an toàn chắc chắn ở cạnh bên, một nụ cười để dành cho những ngày mưa không còn khiến lòng tái tê đầy trống vắng, để biết ngoài kia cuộc đời bộn bề nhưng nơi ấy vẫn dành riêng cho mình một khoảng trời bình yên. Thèm một người cùng mình mặc kệ những giông gió ngoài kia, chỉ có đôi mình ở trong này, tay đan tay trong một chiều gió lạnh, dưới ánh đèn vàng cam ấm áp như trong câu chuyện cổ tích, cảm thấy lòng dịu nhẹ, hạnh phúc lan tỏa, trong suốt, li ti, đọng thành giọt vương bên cánh môi đang khẽ mỉm cười.”

Tôi không nhớ mình nghĩ gì khi ấy, nhưng hẳn khi viết vào trang giấy những dòng chữ thơ mộng như thế, lòng tôi đang buồn lắm. Chỉ những khi nào trống vắng, tôi mới viết cho mình những dòng chữ ngọt ngào để tự nhắc nhở rằng ngày mai sẽ khác. 

Tôi thích dành cho mình một ngày mưa không suy tư quá nhiều, thích một buổi chiều tà bên tách trà mạn lặng mắt dõi theo bóng nắng rơi nghiêng.

Tôi thích để lại cho mình những ngày bão đổ, dành riêng một góc tối và tự nhấm nháp nỗi đau riêng mình.

Tôi thường nghĩ ngẩn ngơ, khi ngước mắt nhìn lên bầu trời hay cúi đầu ngắm nhìn đường phố.

Có lẽ bởi trái tim cô đơn nên thấy lòng người chật hẹp.

Tôi thường nghe mọi người trêu đùa nhau, thế giới có 7 tỉ người, sao có thể cô đơn được chứ? Nhưng một câu hỏi bốn đáp án A, B, C, D, có khi nào ta trả lời đúng hết đâu.

Thế giới rộng lớn lắm, đến nỗi hai người nếu không muốn thấy nhau sẽ chẳng bao giờ có thể gặp lại. Thế giới cũng nhỏ bé lắm, nếu muốn tìm, nhất định sẽ chung lối bước đi.

Chúng ta không cùng chung thế giới


Tôi luôn tin mỗi người trong số chúng ta sinh ra đều là điều kì diệu của tạo hóa. Ta đến với thế giới này với sứ mệnh lớn lao, dù không ai giống ai, đó là kiến tạo nên một cuộc đời hạnh phúc.

Tôi và bạn là hai thực thể hoàn toàn riêng biệt. Thế giới rộng lớn với biết bao mảnh đời, mỗi người ta từng gặp gỡ đều đối với ta có chữ “duyên”. Duyên chằng phận chéo, có người đến rồi rời đi, có người mỉm cười ở lại cùng ta uống một chén trà xanh, ngắm mây bay và nắng tắt cuối chiều.

Tôi và bạn là người của hai thế giới. 

Chúng ta và những người đi ngang đời là người của nhiều thế giới khác nữa.

Chúng ta có cô đơn không?


Ai cũng có một khoảng lặng cô đơn của riêng mình. Chúng ta không thể, cũng không nỡ phơi bày nỗi niềm ấy trước mặt người khác, dù cho đó có là người ta thương yêu nhất. Người trưởng thành thường học cách tiết chế cảm xúc. Nghĩa là khi ta đối diện và cảm nhận được sự khó chịu của người bên cạnh một lần, thì cảm giác người đó phải chịu đựng gấp tới mười lần như thế.

Cô đơn giống như mối mọt gặm nhấm trái tim, biết là đau nhưng vì chỉ là nỗi đau âm ỉ, ta thường cố lặng lẽ cho qua.

Người ta thường nói lời yêu, chính bản thân tôi cũng lạm dụng từ yêu trong nhiều trường hợp không cần thiết. Hình như dùng nhiều, gặp nhiều, nghe nhiều nên tiếng yêu bớt thiêng liêng, cũng khó khiến con tim rung động hơn. 

Người ta nói, mùa đông là mùa cô đơn, là mùa trao cho nhau hơi ấm sưởi ấm trái tim lạnh giá, là mùa để yêu thương. Ấy vậy mà với tôi, gió đông lạnh về cùng với cô đơn.

Ta không cô đơn khi ở một mình, ta chỉ cô đơn khi ở bên một ai không hiểu mình. Thế nhưng những giây phút yếu lòng, nghe tiếng gió thổi rét lạnh bên tai, chắc hẳn ta cũng thèm lắm những cái siết tay.

 

“Hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi”


Tôi từng thương một cô gái. Những ngày tháng có em trong đời là những tháng ngày hạnh phúc nhất. Nhiều khi chẳng cần làm gì cả, nghĩ đến em là cả một ngày dài của tôi hình như bớt đi đôi phần mỏi mệt, trời xanh hơn và gió khẽ mơn man cọ nhẹ cánh môi hồng.

Tôi có thể dành cả ngày dài để nhớ về em, có thể nghe em kể hàng giờ những câu chuyện không đầu không cuối. Dù là khi nắng hoe vàng hay mưa gió bão giông, tôi cảm tưởng chỉ cần có em là đã có đủ bình yên.

Thế nhưng phận và duyên như chơi trốn tìm. Hai trái tim yêu bỗng chẳng còn chung một nhịp. Không phải tôi không nhận ra những đổi thay ngày một nhiều của cô bé ấy, nhưng tôi không muốn chấp nhận mình đã đánh mất em. Tôi và em vẫn đi bên nhau đấy thôi, nhưng hình như cái siết tay của tôi chỉ làm em đau đớn. Mình vẫn ôm nhau mỗi tối, nhưng hơi ấm không xua tan được giá lạnh trong tim. Tôi vẫn chờ em trên đường về, vẫn muốn cùng em ngắm hết người xe chật hẹp, muốn cùng em đi khắp thế gian, chỉ cần em đừng bỏ tôi lại một mình. 

Chẳng có gì đau đớn hơn nhìn người mình yêu rời đi mà vô vọng níu giữ. Tôi mỉm cười chào em trong một chiều đầy nắng, khi gió vẫn hôn lên đôi vai gầy, và hạnh phúc cũng vẫy tay tôi. Em rời đi mang nắng của tôi đi mất, gió thổi lạnh lùng tê tái. Khi ấy, tôi biết mình đã trở thành người cô đơn.

Chúng tôi không đến với nhau. 

Thời điểm sai hay lòng người thay đổi, tôi cũng chẳng muốn truy cứu...

Một đời chỉ nguyện được bình yên


“Khi cả thế giới đều bỏ rơi và quay lưng lại với bạn, tôi vẫn sẽ ở bên trao cho bạn cái ôm ấm áp. Khi 1 ngày nào đó tôi trở nên già yếu và bệnh tật, tôi vẫn sẽ ở bên yêu bạn bằng tất cả chút sức lực còn sót lại của mình. Bởi ngay từ khoảnh khắc lần đầu gặp gỡ, tôi nghĩ mình đã yêu bạn mất rồi.” (Lee Hyori)

Tôi thích đọc những điều nhỏ bé mà bình yên như thế. 

“Tôi vẫn còn nhớ mẹ thường hay nói với tôi, khi một ai đó buồn, họ cần rất nhiều người để chia sẻ. Nỗi buồn chỉ vơi đi bằng tình thương chứ không có một phương thuốc nào hết. Khi chia sẻ một nỗi buồn, chúng ta sẽ không buồn hơn, nhưng người khác lại vui hơn.

Và đừng bao giờ quay lưng lại với một con người như vậy. Họ cần những khuôn mặt hơn là những viên thuốc. Họ cần những bàn tay, những tô cháo, những quả ổi hái để đầu giường. Họ cần mỗi buổi tối ghé ngồi lại với họ trong im lặng.

Họ cần chúng ta dẫn họ lên đồi cuốc một mảnh vườn và thỉnh thoảng hỏi có thích ăn bắp rang không.”

(Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ - Nguyễn Ngọc Thuần)

Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình không quá nổi trội về tài chính, điều cha mẹ trao gửi cho tôi từ những ngày bé bỏng mới chập chững biết đi, là một tấm lòng yêu thương cuộc đời này. Tôi yêu mọi điều đưa tôi chạm tay gần hơn với thế giới, nâng niu những kỉ niệm mà có lẽ người khác đã lãng quên. Nhiều người bảo tôi thế là sống nặng tình quá, và người nặng tình thì thường dễ tổn thương. Tôi lắc đầu chẳng cho là đúng. Cả cuộc đời tôi chẳng có ước vọng gì lớn lao, chỉ mong mình như nhành hoa tỏa hương, như tán cây đón gió. Lặng lẽ và bền bỉ, dùng những hành động, dù là nhỏ nhất để nói mình yêu thế giới này đến nhường nào. Vậy nên, nếu bạn và tôi đã bước đến bên đời nhau, đã gặp gỡ và cùng nhau mỉm cười, dù chỉ là trong một khoảnh khắc, nghĩa là chúng ta đã dành nhiều lần ngoái nhìn lại của kiếp trước để đổi lại một thoáng lướt qua ở kiếp này. Nếu bạn vì tôi mà đến, đừng ngần ngại dừng bước chân, tôi và bạn kiếp này vẫn thiếu của nhau nhiều cái ôm ấm áp. Nếu bạn chỉ tình cờ ghé ngang đời tôi, vậy xin bạn cũng sẽ hạnh phúc bước đi. Bởi lẽ dù thế nào đi chăng nữa, cũng cảm ơn bạn đã đến bên tôi lúc này.

Cảm ơn bạn, vì đã từng đến đây.


Tác Giả: Trần Thị Thơm

Kết bạn và theo dõi facebook của tác giả tại link: https://www.facebook.com/profile.php?id=100012533648500

--------------------------------

Bạn đam mê viết lách, nhận giải thưởng (tổng trị giá 22 triệu VNĐ / tháng, sách, chứng nhận Social Impact Awards) và muốn được tạo thương hiệu cá nhân tới hàng triệu người trong cộng đồng của YBOX.VN? Xem chi tiết tại link: http://bit.ly/TrietHocTuoiTre-Info 

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Cuộc thi Triết học Tuổi trẻ do Ybox đồng sáng lập và tổ chức. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ tên tác giả và nguồn là "Tên tác giả - Nguồn: Triết Học Tuổi Trẻ". Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

----------------------------

Hợp Tác Cùng YBOX.VN Truyền Thông Miễn Phí - Trả Phí Theo Yêu Cầu tại http://bit.ly/YBOX-Partnership

532 lượt xem, 521 người xem - 529 điểm