Đóng góp ý kiến và báo lỗi phiên bản mới tại đây

[THTT] Cái Giá Của Việc Lớn Lên, Có Đáng Không?

Có một điều buồn cười thế này. Khi còn là trẻ con, chúng ta muốn lớn thật nhanh, thật nhanh, để không còn chịu sự quản thúc của người lớn. Nhưng đến khi lớn rồi, đôi khi ta lại ước được quay lại làm những đứa trẻ vô lo vô nghĩ.

Nhưng dù là gì, chung quy lại, chúng ta đều lớn lên, từng chút một mỗi ngày. Đồng nghĩa với đó, chúng ta phải trả giá theo cách này hay cách khác. Không thể khước từ, và cũng chẳng thể mặc cả được. Dù đôi khi, tôi tự hỏi, liệu như vậy có đáng không….

 

Khi lớn lên, những đứa trẻ bay đi

worm's eye view of building

Một cách tự nhiên, khoảng gần hai mươi năm cuộc đời đa số chúng ta là sự sắp đặt. Đó là sự sắp đặt tất cả chúng ta đều đồng tình và chấp nhận, rằng, trẻ con phải học ăn học nói, học bò học đi, rồi học chữ đến khi nào cảm thấy đủ, thì bước ra đời, đi kiếm tiền. Và chúng ta lớn lên như thế.

Đến một độ tuổi nhất định, ý niệm muốn bay đi, muốn tìm một phương trời mới, những điều mới mẻ và những con người mới sẽ đến với chúng ta, dưới tên gọi là ước mơ và hi vọng. Ước mơ và hi vọng là động lực để chúng ta suy nghĩ mỗi ngày, băn khoăn mỗi ngày, cố gắng mỗi ngày, đổ mồ hôi sôi nước mắt để đạt được. Chúng ta học nhiều hơn, biết nhiều hơn, quen nhiều người hơn, và đôi khi, trở thành một phiên bản “tôi” khác đi.

Có lẽ, vào một thời điểm nào đó, chúng ta không còn là đứa trẻ nhõng nhẽo đòi mẹ cho đi siêu thị vào mỗi cuối tuần. Chúng ta có thể tự lái xe cùng bạn bè đi đây đó rồi.

Có lẽ, vào một thời điểm nào đó, chúng ta không còn là đứa trẻ vòi vĩnh về một món quà sinh nhật người lớn tặng cho nữa. Chúng ta đã kiếm đủ tiền để tự đi mua món đồ mình muốn, và ngược lại, mua cái gì đó cho bố mẹ mình.

Có lẽ, vào một thời điểm nào đó, những quyết định quan trọng không còn là quyết định phải hỏi bố mẹ, phải tham khảo ý kiến người xung quanh nữa. Chúng ta tự ra quyết định, bởi vì, ở tuổi này, chúng ta là những người duy nhất chịu trách nhiệm cho điều đó.

Ăn gì, ở đâu, làm gì, với ai, như thế nào, dần dần, những câu hỏi đó rơi vào quên lãng khi những người đã lớn sẽ tự quyết định mà chẳng cần đến một người bảo hộ nào khác. Vì, đơn giản, đấy là định nghĩa của “lớn”. Chúng ta học cách chịu trách nhiệm.

Và rồi, theo cách này hay cách khác, những cánh chim học cách rời vòng tay người bảo hộ, tự mình bay đi đến miền đất hứa của chính mình. Đó là một sự thay đổi của “lớn lên”.


Khi lớn lên, chúng ta sống giữa đám đông, cô độc và không cô độc

grayscale photography of woman facing window

Giống như việc lột xác của trăn vậy, sự lớn lên của chúng ta yêu cầu việc loại bỏ một thứ gì đó và tạo mới một cái gì đó khác. Những mối quan hệ, trong trường hợp này, là cái đôi khi bị bỏ lại.

Giữa dòng đời ngược xuôi, giữa đám đông ồn ào gần tám tỉ người này, chỉ cần lướt qua nhau một giây thôi đã là có duyên. Huống chi, có những người đến với ta, gắn bó với cuộc đời ta hàng ngày, hàng tháng, hàng năm trời. Họ ở cạnh, là một phần cuộc sống, một phần thời gian, và là một phần của chính bản thân ta. Trân quý biết bao, những khuôn mặt ta đã từng nhìn chẳng biết chán, đã không tiếc nở bao nụ cười, nói chuyện hàng đêm ròng rã, chia sẻ với nhau những điều chẳng thể nói được với bất cứ ai.

Thế rồi, bạn có nhớ chăng, có lẽ ai trong chúng ta cũng đã từng có ít nhất một người đã từng gắn bó như vậy, nhưng giờ chẳng còn như vậy. Là họ rời bỏ ta, ta rời bỏ họ, hay là thời gian và không gian là kẻ thủ ác chia xa những sợi dây vô hình. Dần dần, những mối quan hệ bỏ rơi ta. Điều đó cũng chẳng ảnh hưởng nhiều, bởi lẽ, mối quan hệ này chấm dứt thì lại có những mối quan hệ khác đến với ta. Khi đang mải miết trong những mối quan hệ mới, theo đuổi những mục tiêu mới, chúng ta đôi khi chẳng còn nhớ có những điều xưa cũ tốt đẹp thế kia còn tồn tại…

Và chẳng thể nào không nhắc đến sự cô độc như một phần của sự lớn lên. Khi cái tôi được phát triển, bộc phát, khi cái tôi tự nhận ra nó là ai, có đôi khi, nó cảm thấy lạc lõng trên con đường của nó. Có thể xung quanh nó là những mối quan hệ, có thể không, nhưng dường như theo một cách nào đó, luôn luôn tồn tại một bức tường mỏng mờ sương chặn giữa nó và thế giới, đủ để nó đứng bên trong và ngó ra ngoài nhìn những cái bóng đang đi lại, nhưng cũng đủ để nó tự giấu bản thân mình trong một cái cũi pha lê xinh đẹp, xứng đáng với sự cao ngạo nào đó của riêng nó. Dần dà, có lẽ tấm màn sương sẽ tan chảy dần, khi nó học được cách hòa nhập với thế giới. Nhưng vào những thời điểm bản thân bị thương tổn, cái tôi lại chui vào nơi đó, tận hưởng sự lạnh lẽo đê mê của cái cảm giác gọi là cô độc.


Cái giá này, có đáng không?

shallow focus photography of yellow string lights

Trước khi bàn đến chuyện cái giá của lớn lên mà chúng ta phải trả có đáng không, có một điều tôi phải khẳng định rằng, dù câu trả lời của mỗi người có lẽ gì, chúng ta đều lớn lên. Thời gian là kẻ đứng sau vô hình, vẫn cứ đi và đi, lấy đi của chúng ta nhiều thứ và đổi lại những năm tháng lớn lên. Ai rồi cũng lớn. Dù có ước chẳng lớn lên, thời gian cũng chẳng nghe lời thỉnh cầu ấy.


Và như thế, chúng ta cứ bình thản lớn thôi.


Còn câu chuyện đáng hay không đáng, có lẽ điều này nằm ở mỗi người mà thôi. Nó sẽ đáng khi bạn cảm thấy đáng, và ngược lại. Nó sẽ đáng, khi bạn kết thúc đọc bài này và ngồi lại nghĩ ra cả tỉ thứ bạn đã đạt được từ việc lớn lên, và ngược lại. Hoặc đơn giản, nó sẽ đáng khi hôm nay, ngày mai, ngày kia, hay bất kì một ngày nào sẽ đến trong quãng thời gian tương lai của bạn, bạn cảm thấy hạnh phúc. Đôi khi chúng ta sẵn sàng dành nhiều công sức để hốt một mẻ cá lớn mà. Có thể lớn lên vất vả, lớn lên có nhiều nỗi buồn và nước mắt, lớn lên là một chuỗi của sai lầm và cảm giác tội lỗi, nhưng, một lần chơi lớn để có được một ngày hạnh phúc, đôi khi chúng ta vẫn cảm thấy đáng.

Bởi vì, bạn biết đó, chúng ta chỉ sống có một lần. Tôi không biết liệu có những chuyện như kiếp sau, kiếp trước, kiếp luân hồi hay gì hết, chỉ là, kiếp này, chúng ta chỉ sống có một lần. Từ cái ngày chúng ta cất tiếng khóc đầu tiên, chúng ta đã bước vào cuộc đời này, bước vào và đón nhận cơ hội duy nhất để sống. Được sống, được tồn tại, được nhìn được học, được yêu thương và yêu thương ai đó đã là một đặc ân mà thế giới này đã ban tặng cho mỗi người. Được lớn lên cũng là một đặc ân như thế. Và quan trọng hơn, được chọn cách lớn lên cũng là một đặc ân không ai có thể tranh giành với chúng ta được. Những cái giá phải trả ấy chung quy lại cũng là câu chuyện chúng ta quyết định sẽ như thế này và chấp nhận được ở mức độ nào mà thôi.

Dù sao thì, tôi cũng chẳng thấy vui vì được lớn lên. Tôi cảm thấy vui và bạn cũng đang ở đây, được lớn lên, mỗi ngày. Thế giới chứa đựng nhiều những điều bất ngờ, là hay và cả dở, nhưng tôi biết, dù có là gì, đó cũng là một phần thú vị trong hành trình lớn lên của chúng ta. Đơn giản là, hãy tận hưởng, nhé!



Tác Giả: Chi Chi
Kết bạn và theo dõi facebook của tác giả tại link: https://www.facebook.com/lh.chi.98

--------------------------------

Bạn đam mê viết lách, nhận giải thưởng (tổng trị giá 21 triệu VNĐ / tháng, sách, chứng nhận Social Impact Awards) và muốn được tạo thương hiệu cá nhân tới hàng triệu người trong cộng đồng của YBOX.VN? Xem chi tiết tại link: http://bit.ly/TrietHocTuoiTre-Info


(*) Bản quyền bài viết thuộc về Cuộc thi Triết học Tuổi trẻ do Ybox đồng sáng lập và tổ chức. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ tên tác giả và nguồn là "Tên tác giả - Nguồn: Triết Học Tuổi Trẻ". Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

 

----------------------------

Hợp Tác Cùng YBOX.VN Truyền Thông Miễn Phí - Trả Phí Theo Yêu Cầu tại http://bit.ly/YBOX-Partnership

159 lượt xem, 159 người xem - 171 điểm