Đóng góp ý kiến và báo lỗi phiên bản mới tại đây

[THTT] Trưởng Thành Là Khi Bạn Mạnh Mẽ Trở Thành Điểm Tựa Của Chính Bản Thân Mình!

        Ai rồi cũng sẽ lớn!

        Khi là một cô bé ở tuổi 15, tôi đã bắt đầu lên thành phố học. Xa nhà đã khiến tôi buồn bã bởi nó làm tôi nhớ về những giây phút bên người thân, bạn bè ở quê. Tôi rời xa sự bào bọc của mẹ, che chở của ba để đi đến một môi trường mới, gặp những con người xa lạ. Thế giới của tôi rộng mở hơn nhưng cũng từ đó tâm hồn tôi bắt đầu khép lại. Ngày đầu đến lớp, mọi thứ đều bỡ ngỡ, nhìn chúng bạn vui đùa, bày đủ trò, cười cười nói nói suốt cả ngày tôi cũng ước được như thế. Nhưng tôi vẫn cứ ngồi yên nhìn tụi nó chơi đùa mà trong lòng thì vẫn trống trải, vẫn chẳng buồn bắt chuyện làm quen, vẫn chẳng hòa nhập được vào bất cứ cuộc vui nào. Trở về căn phòng trọ bé nhỏ, tôi lại đối diện với bốn bứa tường trắng xóa, nỗi cô đơn lại tràn ngập, tôi chỉ ước mình sớm được về bên vòng tay yêu thương của gia đình, tôi vẫn không nỡ rời xa những thứ thân thuộc bấy lâu nay.


Sẽ có một bước chuyển mình khi ta bước vào đời, và với tôi là như thế này:

          Khi tôi ở nhà, mọi việc lớn bé đều có bàn tay ấm áp của mẹ lo lắng, có cha luôn bên cạnh chở che. Đôi lúc tôi cũng hay bị la mắng vì sự lười biếng hay nghịch ngợm của mình với những trò quậy phá, nhưng giờ đây tôi lại bỗng dưng thèm được nghe tiếng rầy la của cha mẹ. Thế là từ nay tôi phải tự lo từng bữa ăn, giấc ngủ, tự chăm sóc cho mình,…lo những thứ mà thường ngày ở nhà mẹ vẫn bảo cứ để mẹ con cứ việc lo mà học thôi. Tôi vẫn nhớ lúc còn ở nhà tôi vẫn hay mè nheo, đua đòi đủ thứ, có nhiều lúc bướng bỉnh chỉ để có bằng được thứ mình thích nhưng đến khi có được rồi lại không biết trân trọng. Để rồi có những khi ngồi bên mâm cơm chiều ăn vội để đi học thêm, nước mắt lại chan cơm nhớ về những bữa ăn ấm áp, ngập tràn tiếng cười bên gia đình.

 

         

          Ngày lại ngày trôi qua tôi đã dần quen hơn với cuộc sống ở đây, tôi có nhiều mối quan hệ mới, tôi có nhiều bạn bè hơn. Tôi đã có những cú va chạm đầu tiên với đời, có người yêu thương tôi nhưng cũng có kẻ ghét tôi, có người làm tôi cười nhưng cũng có kẻ làm tôi khóc. Lúc trước, tôi cứ nghĩ sẽ không có ai dám bắt nạt mình, vì cứ mỗi lần như thế tôi lại chạy về sướt mướt với cha mẹ nhưng bây giờ thì…. Dần dần tôi hiểu ra nếu những người yêu thương tôi sẽ mang đến cho tôi sự ấm áp và đồng cảm thì những người ghét tôi cũng có thể khiến tôi trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi đã dũng cảm đối diện với sự thật là ai rồi cũng phải lớn lên, có một con đường riêng mà tự mỗi người lựa chọn. Và với tôi đây chỉ là mở đầu cho cả cuộc hành trình dài phía trước. Đã đến lúc tôi phải tự bước đi trên đôi chân của mình, tôi bắt đầu mở cánh cửa tâm hồn để đón nhận một cách tích cực những điều mới mẻ.

          "Bạn không thể mong đạt được những mục tiêu mới hay vượt qua hoàn cảnh hiện tại nếu bạn không thay đổi- You cannot expect to achive new goals or move beyond your present circumstances unless you change."- Les Brown

Tôi may mắn được sinh ra trong một gia đình tràn đầy yêu thương

          Nhưng tình yêu ấy không mù quáng, đó là sự yêu thương đồng thời cũng là nuôi dưỡng nhân cách con người tôi. Cha mẹ buông tay tôi khi tôi 15 tuổi, để tôi tự mình bước đi dù họ vẫn xót xa, vẫn lo lắng nhưng họ biết rằng chỉ có khi vấp ngã tự đứng lên, tôi mới có thể trưởng thành hơn. Họ vẫn đứng đó và chăm chú từng bước đi của tôi mỗi ngày. Mỗi người có một động lực để tiến về phía trước và với tôi đó chính là những người yêu thương tôi, những người tôi yêu thương chính là hai chữ gia đình. Khi tôi thất vọng, gặp khó khăn trước cuộc sống, điều đầu tiên mà tôi nghĩ tới là gia đình. Đó sẽ là đôi cánh tiếp thêm sức mạnh cho tôi những lúc đôi chân tôi mềm yếu, đôi cánh ấy sẽ giúp tôi bay xa hơn trên con đường đời mà tôi biết đầy chông gai ấy.

Hình ảnh có liên quan


Yêu thương cho đi là yêu thương có thể giữ được mãi mãi

           Khi tôi bắt đầu thay đổi, tôi nhận ra mình có nhiều bạn bè hơn, tôi đã có thể cởi mở trò chuyện cùng mọi người, có thể nói những câu chuyện phím cùng những người xa lạ để có thêm tiếng cười mỗi ngày. Tham gia tích cực những hoạt động thể thao văn nghệ cũng giúp tôi có thể vơi đi phần nào nỗi nhớ nhà. Trường tôi lúc ấy cũng rất hay tổ chức những hoạt động tình nguyện vào cuối tuần, tôi cũng đã đăng kí tham gia. Hoạt động của chúng tôi là vui chơi cùng các em nhỏ ở trường khuyết tật, có khi là các em ở mái ấm tình thương. Đến những nơi này tôi mới biết là trong cuộc sống này vẫn còn nhiều hoàn cảnh thiếu may mắn.

           Tôi nhớ khi mình bằng tuổi các em, tôi là một cô bé lành lặn, hoạt bát và được sống trong một gia đình trọn vẹn. Tôi cảm thấy mình thật sự là một đứa trẻ may mắn, vậy thì tại sao thời gian qua tôi lại sống trong sự ủ dột, buồn bã, phí hoài những giây phút tuổi trẻ như vậy. Khi tôi chơi cùng các em tôi lại cảm thấy mình như được tiếp thêm sức mạnh trong tâm hồn. Tôi chỉ ước giá như mình có thể gặp các em sớm hơn, tôi yêu thương các em quá, các em vẫn là những đứa trẻ ngây thơ, vẫn luôn tươi cười lạc quan trước cuộc đời.

Hình ảnh những câu nói hay về cuộc sống  ý nghĩa tâm huyết nhất 6

Mỗi con người khi bước đi trên con đường của riêng mình, hai bên đường lúc ấy không phải là bãi cỏ xanh mướt mà một bên là gia đình và một bên là xã hội:

           Tôi nhận ra, mỗi bước đi của tôi từ khi chập chững những bước đầu tiên đều có ánh mắt dõi theo của mẹ cha, và bây giờ cũng vậy khi mà tôi lại chập chững bước đi trên con đường của mình, dù cho khoảng cách địa lý có xa xôi thì vẫn có đó một sợi dây vô hình, sợi dây kết nối với gia đình. Gia đình chính là nơi để tôi trở về, là những kí ức đẹp đẽ và cũng sẽ luôn đồng hành cùng tôi trên con đường phía trước. Nếu gia đình vỗ về, nuôi dưỡng tâm hồn tôi thì xã hội lại là nơi cho tôi nhiều bài học cuộc đời để tôi trưởng thành hơn. Mỗi con người chỉ hình thành nhân cách thực sự khi họ được tác động bởi hai yếu tố đó là gia đình và xã hội.

            Có người dành nỗ lực để xây dựng xã hội, họ mang một tinh thần rộng lượng bao dung với những người xung quanh nhưng khi trở về nhà họ lại trở nên hằn học, ích kỉ, họ giải tỏa những áp lực những gánh nặng về với người thân yêu. Dẫu biết, gia đình là nơi để sẻ chia những khó khăn ngoài kia nhưng cũng đừng nên đối xử thiếu công bằng như vậy. Cũng có người thì cố gắng tạo dựng một gia đình hạnh phúc, nhưng khi bước ra ngoài xã hội, họ chỉ biết sống cho riêng mình, họ đề cao lợi ích cá nhân, họ tách rời tập thể và đôi khi không từ mọi thủ đoạn để có được vị trí mà mình mong muốn. Lại có những người rời xa cả hai, họ sống trong vỏ ốc của chính mình để rồi cảm thấy cô đơn, bơ vơ, lạc lõng, họ ngày càng trở thành những kẻ tàng hình ăn bám gia đình và xã hội. Nhưng cũng có người biết cân bằng giữa hai yếu tố đó, họ hiểu rằng gia đình chính là tế bào của xã hội và trách nhiệm của họ là làm cho tế bào ấy khỏe mạnh hơn và từ đó họ lại được sống trong một một xã hội tiến bộ và phát triển. Xin nhớ rằng, mỗi tế bào đều có khả năng phân chia thành nhiều tế bào hoàn chỉnh nếu nó thực sự là một tế bào khỏe và tồn tại trong một môi trường lành mạnh, mỗi cá nhân lại chính là một receptor gắn kết tất cả tế bào lại với nhau.

Những câu nói hay về gia đình hạnh phúc ý nghĩa nhất

             "Chẳng bao giờ có loại thuốc bổ chữa được những căn bệnh xã hội hữu hiệu tốt hơn một mái ấm khỏe khoắn và hạnh phúc. Chẳng bao giờ có nguồn ổn định xã hội lớn hơn một gia đình yêu thương và biết cảm thông. Chẳng bao giờ có cách giúp trẻ em hạnh phúc tốt hơn lời tâm tình của bậc cha mẹ sáng suốt và trìu mến."- Richard L Evans

              Qua câu chuyện nhỏ của mình, tôi cũng muốn nhắn nhủ tới các bạn trẻ, những bạn bằng tuổi tôi hồi đó cũng như bất kì bạn trẻ nào vẫn chưa sẵn sàng cho một sự chuyển mình một môi trường mới thì hãy cố lên, hãy bước dần ra khỏi vòng tay của mẹ cha và tìm kiếm ước mơ, tìm kiếm mục đích trong cuộc đời đừng để sự sợ hãi trong sâu thẳm tâm hồn khiến ta mãi là những đứa trẻ không bao giờ lớn. Dẫu biết điều đó là rất khó khăn nhưng cuộc sống là như vậy, bạn sẽ sớm bị đào thải nếu không học cách thay đổi và thích nghi. Nhưng cho dù mai này bạn có tung bay khắp bốn bể năm châu thì vẫn xin hãy luôn nhớ và trân trọng hai tiếng yêu thương: “Gia đình”.


Tác Giả: Nguyễn Thị Xuân Thủy, Sinh viên @Đại học Y Dược Huế
Kết bạn và theo dõi facebook của tác giả tại link: https://www.facebook.com/profile.php?id=100013016975882
--------------------------------

Bạn đam mê viết lách, nhận giải thưởng (tổng trị giá 21 triệu VNĐ / tháng, sách, chứng nhận Social Impact Awards) và muốn được tạo thương hiệu cá nhân tới hàng triệu người trong cộng đồng của YBOX.VN? Xem chi tiết tại link: http://bit.ly/TrietHocTuoiTre-Info


(*) Bản quyền bài viết thuộc về Cuộc thi Triết học Tuổi trẻ do Ybox đồng sáng lập và tổ chức. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ tên tác giả và nguồn là "Tên tác giả - Nguồn: Triết Học Tuổi Trẻ". Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.



----------------------------

Hợp Tác Cùng YBOX.VN Truyền Thông Miễn Phí - Trả Phí Theo Yêu Cầu tại http://bit.ly/YBOX-Partnership

1,110 lượt xem, 1,082 người xem - 1097 điểm