Mualado@Viện Sách - Bookademy
6 năm trước
[Bookademy] Review Sách "Hẹn Đẹp Như Mơ" - Lời Hẹn Ước Mãi Mãi
Phỉ Ngã Tư Tồn là mẹ đẻ của nhiều
tác phẩm bi tình làm mưa làm gió trên mạng xã hội cũng như giới văn học Trung
Quốc. Với 18 tác phẩm đã xuất bản thì có tới 7 tác phẩm được chuyển thể thành
phim, điều này chứng tỏ sức hút của những đứa con tinh thần của “Mẹ Phỉ”. Một
trong những đỉnh cao của Phỉ Ngã Tư Tồn là ‘ Hẹn đẹp như mơ” với tên gốc là
“Giai Kỳ Như Mộng”. Mở đầu tác phẩm là việc gặp gỡ tình cờ của Vưu Giai Kỳ và
Nguyễn Chính Đông. Tiếp đó, lần theo dấu vết thời gian tìm về một đoạn ký ức
đau thương trong quá khứ về mối tính f dang dở, khắc cốt ghi tâm của Giai Kỳ và
Mạnh Hòa Bình vốn được nàng chôn sâu trong tận đáy lòng.
Vưu Giai Kỳ
Vưu Giai Kỳ khoa nghệ thuật năm ấy
ngây thơ, trong sáng, hồn nhiên chìm đắm trong mối tình đẹp như mơ với Mạnh Hòa
Bình – chàng sinh viên xuất chúng khoa điện tử. Họ gặp nhau trong buổi dạ vũ.
Rồi họ bước vào đời nhau mang theo bao nhiệt huyết, mặn nồng của tình yêu đôi lứa,
chưa vướng bận cơm áo gạo tiền, chưa bị vòng xoáy công danh, gia thế, môn đăng
hộ đối cuốn đi.
Rồi Giai Kỳ bé bỏng, yếu đuối phải
chịu cúi mình trước cái nhìn khắt khe, khắc nghiệt và đay nghiến của thân mẫu Mạnh
Hòa Bình. Bà cho rằng thân phận cô không xứng với con trai bà, xuất thân, gia
thế và tất cả những gì cô có chẳng thể nào sánh vai cùng con bà, không làm cho
bà và gia đình bà nở mày nở mặt. Chính vì thế, chính vì giữ cho mình và cũng
như cho người cha đáng kính của nàng chút tôn nghiêm ít ỏi còn lại, Giai Kỳ
kiên quyết ra đi. “ Cô quyết định cố sức đoạn tuyệt, bẻ cong như thế, có thể sẽ
đau đớn nhưng đau ngắn còn hơn đau dài. Cô thà để bản thân chịu đựng tất cả đau
khổ, chỉ cần những tổn thương anh phải chịu ít nhất, cô chấp nhận bản thân mình
gánh vác tất cả”.
Sau bao năm xa cách, cái ngày anh
trở lại, họ vẫn còn yêu thương nhau, chờ đợi nhau. Có khác chăng, Giai Kỳ đã dần
quen với sự có mặt của Nguyễn Chính Đông. Anh lặng lẽ len lỏi vào cuộc sống của
cô. Duyên số đưa anh đến bên cô, nhẹ nhàng kéo cô ra khỏi cái vỏ ốc bao lâu nay
cô đã ẩn mình. Anh lạnh lùng, cao ngạo, anh chủ động đến nhưng cũng chủ động rời
xa cô. Một con người nóng nảy nhưng tràn đầy nhiệt thành như Chính Đông, anh có
chút thất thường trong tình cảm với cô,, không ôn nhu, không tử tế như bạn thân
của mình nhưng anh cũng đã dành tất cả tình yêu của mình cho Giai Kỳ, anh hiểu cô
hơn chính bản thân cô.
Một Vưu Giai Kỳ vốn đã tắt lửa
lòng, từ khi gặp gỡ Nguyễn Chính Đông đã có thêm sức sống, thêm niềm tin vào
tình yêu. Cô không còn nghĩ nhiều về quá khứ và những buồn đau đã qua, cô biết
cách yêu thương bản thân , biết cách đối diện với quá khứ, vượt qua nỗi đau và
học cách yêu thêm một người.
Nhưng Định mệnh nghiệt ngã thay
khi Giai Kỳ vừa mới cảm nhận và tận hưởng thêm một lần nữa vị ngọt của tình yêu
thì cũng là lúc cô lại phải kiềm chế nỗi đau để hi sinh cho tình yêu, để cho người
cô yêu không phải chịu nhiều nỗi đau hơn cô, để Chính Đông ra đi trong thanh thản
mà không phải bận lòng về cô. Có một điều Chính Đông đã nói đúng: Giai Kỳ dũng
cảm đến mức gần như ngu ngốc.
Tận cùng nỗi đau, cuối cùng thì
Giai Kỳ cũng nhận ra một điều: “ Hạnh phúc là thứ mà cả cuộc đời con người ta
ra sức tìm kiếm, cho dù tình yêu của thời thanh xuân hay thời thiếu nữ trưởng
thành của cô có chết nhưng không có nghĩa cô đã đánh mất hạnh phúc của đời
mình. Chính vì thế, cô phải tự yêu thương lấy chính mình, tự tìm lấy và nắm giữ
hạnh phúc của mình, không được để thời gian trôi qua lãng phí như vậy.
“ Anh không cần em phải dũng cảm,
anh chỉ muốn em hạnh phúc” – Phải, cô đã đồng ý với anh, nhất định phải làm cho
bản thân mình hạnh phúc.
Mạnh Hòa Bình
Chàng trai của thanh xuân, của tuổi trẻ, của những rung động đầu đời. Anh yêu cô, chân thành và mãnh liệt như cô yêu anh vậy. Nhưng, cô dũng cảm hơn anh. Cô dũng cảm hi sinh cho tình yêu của mình chỉ mong anh được bình an, hạnh phúc, mong sao khổ đau anh phải chịu là ít nhất, cô cam tâm tình nguyện đón nhận tất cả. Anh lụy tình. Anh của những năm tháng ấy, hèn nhát không dám kiên cường bảo vệ cô, không dám đấu tranh cho tình yêu của mình, không dám chống lại gia đình, càng không dám đánh đổi để bảo vệ cô và bảo vệ đoạn tình cảm ngắn ngủi của hai người. Anh bất lực, anh phờ phạc. Chàng trai mạnh mẽ, cứng cỏi những năm hai mươi tuổi đã bật khóc ngon lành khi gọi điện thoại kể cho bạn thân của mình nghe về đoạn tình duyên ngắn ngủi và đầy khổ đau, day dứt của mình.
Phải chi ngày ấy, anh kiên trì đấu
tranh, bảo vệ tới cùng tình yêu của họ thì rất nhiều năm về sau, khi gặp lại
nhau, trái tim họ chắc sẽ không đau như vậy, sẽ không rỉ máu như vậy….
Nguyễn Chính Đông
Anh chàng công tử nhà giàu, ăn chơi, lạnh lùng và cao ngạo. Chính Đông nhận ra cô, anh chủ đồng tiếp cận, làm quen cô gái đã làm cho bạn thân mình phải bật khóc. Anh muốn biết cô rút cuộc là người thế nào mà lại làm cho bạn anh đau khổ đến thế. Anh muốn cho cô một bài học về đoạn quá khứ kia. Nhưng duyên số run rủi thế nào mà lại cuốn anh ngày càng sâu vào đoạn tình cảm không nên có. Chính anh lại cũng sa vào lưới tình với bạn gái cũ của bạn thân. Cuộc tình của họ cũng lạ lùng như cách họ bước vào đời nhau: hiếm những nụ hôn, thiếu những khoảnh khắc ngọt ngào và đắm say. Anh không quá ôn nhu và tử tế với cô, nhưng anh lại hiểu cô hơn chính cô. Anh dần dần tách cô ra khỏi cái vỏ ốc kiên cố bao năm qua cô vẫn mang, giúp cô xoa dịu nỗi đau trong quá khứ. Anh dạy cô cách tự yêu thương bản thân, đối mặt quá khứ và yêu thêm một người.
Bước vào đoạn tình cảm với Giai Kỳ,
Chính Đông nhận ra bản thân đã quá thiếu sót với chính mình, anh đã hoài phí
thanh xuân cho những cuộc chơi bời thâu đêm mà không nhận ra, đâu đó, có người
cần anh. Anh nhận ra, trái tim mình thực ra đã cô đơn, lạnh lẽo nhiều năm như vậy.
Lời hẹn ước trăm năm
Đến tận cùng, Chính Đông vì nghĩ
rằng cô không yêu anh nên anh chọn cách ra đi, rời xa cô. Anh đã chờ cô yêu anh
như yêu Mạnh Hòa Bình, nhưng đến khi cô đã yêu anh thì anh lại không thể biết.
Còn cô,vì muốn anh yên tâm ra đi, vì muốn anh tin rằng mình không yêu anh nên
cô đã nói dối.
Có một sự thật là: Mạnh Hòa Bình
là thanh xuân của cô, còn Nguyễn Chính Đông là cả một hoài niệm, là tình yêu
nhưng lại không được chắp cánh bay cao nhưng lại luôn tồn tại trong chính Giai
Kỳ. Anh muốn cô yên tâm, cô cũng mong anh yên lòng nên họ - vì muốn đối phương
hạnh phúc mà làm đau chính bản thân mình. Anh chọn cách yêu cô trong chờ đợi
còn cô chọn cách yêu thương trong im lặng. Thật ra, Chính Đông chưa từng rời xa
Giai Kỳ. Anh luôn đứng ở tòa nhà Kim Mậu, ngẩng đầu ngắm pháo hoa rơi. Giai Kỳ
đã từng nói, đẹp như vậy, cô sẽ không quên. Anh luôn ở đó, đợi cô, đợi cho đến
kiếp sau để cùng cô tiếp tục mối duyên này.
Giai Kỳ cũng thế, cô ngồi trên
máy bay – như ý anh muốn, lặng lẽ dõi
theo anh. Có đôi lúc, cô thấy Nguyễn Chính Đông ở một nơi nào đó: trong giấc
mơ, hoặc ở nơi anh và cô đã từng đi qua… Giai Kỳ vì không có cách nào giữ anh lại,
cô chọn cách đeo nhẫn lên cổ, để nó nằm gần tim mình, để nó lắng nghe và đập
cùng nhịp với trái tim cô. Chỉ có như vậy cô mới có cảm giác anh chưa từng rời
xa cô, để cô thanh thản suốt phần đời còn lại. Giai Kỳ vì anh mà tiếp tục sống,
cũng vì chính bản thân mình mà sống hạnh phúc, vì đoạn tình duyên này mà yên
yên ổn ổn đợi chờ anh – lời hẹn ước 100 năm.
Tình yêu không nhất thiết là thiên trường địa cửu.” Gặp đúng người, đúng thời điểm là hạnh phúc. Gặp đúng người, sai thời điểm là bi thương. Gặp sai người, đúng thời điểm là bất lực. Gặp sai người, sai thời điểm là thê lương.” Hình ảnh Vưu Giai Kỳ đeo nhẫn trên cổ với lý do, tay trái đeo nhẫn kết hôn, tay phải bận làm việc để thấy được nhịp thở, nhịp đập của tim cô mang bóng hình anh. Cô vì an mà cố gắng sống, sống hạnh phúc bên chồng và con trai tên Kỷ Niệm. Cô đã vượt qua nỗi đau, trân trọng bản thân, năm giữ lấy hạnh phúc, bắt đầu cuộc sống mới bên người chồng không phải Mạnh Hòa Bình. Cô sống phần mình và sống luôn cho phần đời dang dở của Nguyễn Chính Đông.
Chính Đông từng nói sẽ đợi cô,
bao lâu cũng đợi cô, sẽ mãi bên cô như thiên sứ luôn bảo vệ cô. Anh nói ngay cả
khi tim ngừng đập anh vẫn mãi yêu cô. Không phải anh rời bỏ cô mà anh chỉ hóa
thân thành ngôi sao Bắc Đẩu vĩnh viễn dõi theo, bảo vệ, chúc phúc cho cô. Ước hẹn
trăm năm của anh dành cho cô không đổi. Cô hẹn anh trong kiếp lai sinh, anh nhất
định phải đến sớm tìm cô.
Nguyễn Chính Đông, Vưu Giai Kỳ và cả Mạnh Hòa Bình, trong cuộc tình này, họ chưa từng hối tiếc, họ đã yêu hết mình, đã sống hết mình cho tình yêu đó. Họ đã từng nhường nhịn, đã từng buông tay, nhưng sau tất cả, họ vì cố chấp với tình cảm của mình, với mong muốn người kia hạnh phúc mà thương tổn lẫn nhau. Dù đến cuối cùng, lựa chọn của Giai Kỳ có là ai trong hai người bạn thân ấy cũng sẽ làm thương tổn người kia, chính vì thế, khi chọn cho Chính Đông cái chết nhưng để lại tình yêu trong Giai Kỳ để cô vì anh mà tìm cho mình hạnh phúc mới không phải Mạnh Hòa Bình, để anh sống mãi trên ngực áo cô, trong từng nhịp thở của cô cũng không phải là cái kết quá đau thương cho Chính Đông - bởi anh và cô còn lời hẹn ước trăm năm. Đoạn kết cho cuộc tình tay ba như thế được xem là khá trọn vẹn.
Tác giả: Gấu Mẹ Vĩ Đại - Bookademy
Ảnh: Cat Anh - Bookademy
-------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn
Tham gia cộng đồng Bookademy để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3
----------------------------
Hợp Tác Cùng YBOX.VN Truyền Thông Miễn Phí - Trả Phí Theo Yêu Cầu tại http://bit.ly/YBOX-Partnership
10,654 lượt xem