Cẩm Lệ@Viện Sách - Bookademy
5 năm trước
[Bookademy] Review Sách “Những Gì Đã Qua Đừng Nghĩ Lại Quá Nhiều”: Tiếc Nuối Làm Gì Những Điều Đã Cũ
Chúng ta thường suy nghĩ
về những điều đã cũ, hồi tưởng lại quá khứ mà quên mất hiện tại. Tôi và bạn,
sao lại không nhẹ nhàng buông tay những mảng ký ức buồn đã nhuốm màu của xưa cũ
để sống với hiện tại và tương lai. Những
gì đã qua đừng nghĩ lại qua nhiều của Minh mẫn – Du Phong sẽ giúp bạn dần
buông lơi được quá khứ, suy nghĩ ít lại để tâm hồn được bình yên. Một ngày nữa
rồi cũng lại trôi đi, chuyện của hôm qua đã là chuyện của ngày hôm kia mất rồi.
Phần
1: Tình bạn
Đi suốt một đời người có
chăng cũng để tìm kiếm những điều hạnh phúc, kiếm tìm tri kỉ cũng là một trong
những niềm hạnh phúc phải không? Với con gái tụi mình, cả thanh xuân rực rỡ hay
phẳng lặng cũng cần một tri kỉ, người yêu không cần có nhưng chắc chắn phải có
một thằng bạn thân ở bên. Là đứa bạn quan tâm mình suốt ngày, chịu đựng mình
khi mưa nắng thất thường, ở bên và chăm sóc mình như thể nó là người hầu của
mình, nhưng lại không thể lấy nhau, tình bạn là vậy, chẳng thể biến thành tình
yêu, nhưng khi mình lên xe hoa nó như mất đi cả một nửa con người.
Tác giả cũng có tình bạn
thân thiết như vậy, từng có và cũng từng mất đi một người bạn thân được coi là
máu thịt. Có những người xuất hiện bên cạnh chúng ta, không lâu sau lại rẽ sang
một lối khác, suốt đời không thể gặp lại, để khi có những nỗi niềm ta đều nhớ tới
họ nhưng không còn sẻ chia được nữa.
Tình bạn cũng thật giản đơn, khi cô đơn một cái ôm nhầm cũng trở thành tất cả. Hay chỉ là một người lần đầu gặp mặt mà lỡ như đã thân quen từ lâu, nhưng rốt cuộc lại chỉ có thể trao nhau một nụ cười, hay đáng tiếc hơn là một sự im lặng. Tình bạn đôi khi cũng thật buồn, đứa bạn chơi thân ngày bé, lớn lên cùng nhau, đi học cùng nhau, rồi lâu ngày gặp lại hai đứa gượng gạo hỏi thăm nhau. Cũng từng có những đứa bạn học cùng mà chẳng nói chuyện với nhau bao giờ khi gặp lại tay bắt mặt mừng như được tìm thấy một mảng ký ức đắt giá. Phải chăng, mọi thứ thay đổi đều do thời gian, nó vô tình biến nhau thành người khác, vô hình chung gieo vào lòng nhau những khoảng cách, những tổn thương.
Tình bạn là khi mình ở
đây, chứng kiến từng đứa một, đứa thì thất tình, đứa thì lên xe hoa, tìm được hạnh
phúc viên mãn. Người ta thường nói con gái lấy chồng như đánh một canh bạc. Biết
bao cặp đôi yêu nhau lâu dài rồi cũng chia tay, ấy vậy mà có những mối tình chỉ
quen nhau một thoáng đã đi đến kết thúc ngọt ngào. Vậy mới nói, bên nhau dài
lâu không bằng gặp nhau đúng lúc. Đã từng yêu nhau rất sâu đậm nên chẳng đủ cam
đảm để rời xa một mối tình lâu năm, mối quan hệ cứ thế miễn cưỡng và ngột ngạt,
cả hai không ai dám buông tay bởi họ bị bủa vây bởi vô vàn tiếc nuối và sợ hãi.
Cũng có những tình bạn kết
thúc cay đắng chỉ vì đến lúc nó phải thế, vì những ghen ghét không đáng có.
Nhưng biết làm sao được, đành mặc kệ thôi. Hay khi sự hiểu lầm mà không một ai
mở lời để tìm được câu trả lời thoả đáng, tình bạn sau bao nhiêu năm đánh rơi để
khi tìm lại được biết trân trọng nhiều hơn.
“Những thứ qua đi không
trở lại bao giờ”, vậy nên tiếc nuối làm gì những chuyện đã qua, chi bằng cùng
nhau vun đắp lại tình bạn này, để quá khứ trôi vào dĩ vãng, những giận hờn tuổi
trẻ nghĩ lại nhiều làm gì nữa, trân trọng hiện tại, vững tin vào tương lai
không phải tốt hơn sao.
Phần
2: Gia đình
Dù chung sống với nhau
theo quan hệ gì đi chăng nữa, thì khi gọi là gia đình không phải đều xuất phát
từ tình cảm hay sao? Trong câu chuyện của tác giả, một dì Út hiền lành lại trở
nên cục cằn vì ảnh hưởng từ người chồng mới cưới. Người phụ nữ chịu đựng sự chửi
rủa, đánh đập của chồng lâu ngày vùng lên phản kháng khi chồng đụng tới đứa
cháu thân yêu. Rồi dì Út li hôn, có người hàng xóm theo đuổi dì đơn phương nhiều
năm trời vẫn không thay đổi, cuối cùng cũng làm động lòng người phụ nữ đã mất
niềm tin vào tình yêu. Duyên phận ở đời đâu phải chỉ do ông trời sắp đặt mà còn
do sự cố gắng của lòng người nữa chứ. Duyên phận của người yêu đơn phương là hi
vọng hay vô vọng. Một người cứ chạy, một người cứ đuổi, may mắn thì có người cảm
động đứng lại rồi nên duyên, nhưng cũng có người chạy không mảy may quay lại dù
chỉ một lần.
Chúng ta nhiều khi cũng
thật vô tâm, như câu chuyện của tác giả, mãi cho đến khi lấy chồng mới phát hiện
ra size giầy của mẹ mình. Mỗi đứa con, chẳng biết đến khi nào mới biết cách yêu
thương mẹ mình, chúng ta luôn vô tâm và thiếu sót quá nhiều.
Vì con cả đời mẹ làm tình địch, trước thì
làm tình địch với người yêu con, sau thì làm tình địch với chồng con, sau cùng
làm tình địch với con của con, nhưng lúc nào mẹ cũng là bên bại trận.
Bạn thấy đấy, chúng ta vô
tình đẩy người phụ nữ của đời mình vào tranh chấp. Điều tồi tệ nhất trong đời,
chẳng phải là sư vô tâm của bản thân so với những gì mẹ dành cho mình hay sao.
Có những người không đợi ta mãi mãi, là khi tác giả nghe tin ba mình bị ung thư, trở về nhà sau năm năm trời rời đi, nghe những tâm tư của người ba đang bệnh nặng, những ưu phiền khi chưa thấy con cái mình kịp lấy vợ, sinh con, khi chưa thấy chúng được sống hạnh phúc,… Phải đến khi thời gian không còn đủ nhiều con người ta mới có thể dễ dàng biểu lộ tình cảm của mình. “Vậy nên cách tốt nhất để không phí hoài yêu thương là hãy sống thật với lòng mình, dù có chuyện gì xảy ra”.
Phần
3: Tình yêu
Tình yêu không biết có
bao nhiêu dạng nữa, có những tình yêu một bên hầu hạ một người dửng dưng. Cũng
có những tình yêu, chỉ cần nghĩ tới là đau lòng muốn chết.
Tình yêu đâu phải lúc nào
cũng màu hồng sẽ có lúc nó phơi bày những sự thật trần trụi, dù có lúc tưởng chừng
như không thể chịu nổi nhau, cũng mong một trong hai kìm lại chút tức giận mà
níu giữ. Tình yêu thực sự là một khi nắm tay biết sợ hãi một ngày buông bỏ.
Tình yêu cần sự nhường nhịn,
là cô bé trong câu chuyện của tác giả, than phiền về việc người yêu cô nói cô cần
nhanh nhẹn, chủ động khi mới đợi cô có 30 phút đồng hồ. Phải là người yêu cô,
thương cô mới chịu chờ đợi và nhẫn nhịn với cô như vậy, muốn tốt cho cô mới bảo
ban đến thế.
Khi yêu nhau, không tránh
được những lúc cãi nhau vì những lý do cỏn con trong cuộc sống, nhưng có cãi
nhau đến thế nào, tổn thương ra sao thì yêu nhau cũng khó lòng mà bỏ nhau được.
Vậy nên, chi bằng yêu thương bỏ qua cho nhau mà bình yên sống.
Chuyện
bất đồng và cãi vã trong tình yêu là điều không thể thiếu. Chỉ là luôn phải có
một người biết nhẫn nhịn đúng thời điểm,người kia khùng điên có điểm dừng.
Có những người cứ cố chấp
yêu dù biết rằng đó là mù quáng, cô gái yêu đơn phương một chàng trai đã có vợ,
chàng trai yêu đơn phương một cô gái đã có chồng, có người yêu đơn phương một
người, người ấy lại đơn phương yêu một người khác,…
Có ai đó yêu thương đến mức sẵn sàng vì mình làm tất cả đúng thật là hạnh phúc, nhưng lại chẳng thể đáp trả mà day dứt áy náy tận tâm can, không phải cứ một người nhiệt thành yêu sẽ được người kia đáp lại. Chúng ta không biết làm sao để đáp trả ân tình, chỉ trách cuộc sống này sao lắm những cơ duyên.
Cô nhân viên văn phòng
yêu đơn phương một người đàn ông đã có vợ, anh hết lần này đến lần khác nói cho
cô hiểu, nhưng cô vẫn cứ cố chấp yêu anh, tình yêu này không phải là mù quáng
hay sao? Theo đuổi người mình yêu không sai, nhưng cố chấp níu kéo một người
không yêu mình thì rất sai. Anh - một người yêu thương vợ hết mực, một mẫu đàn
ông lý tưởng mà bất kỳ cô gái nào cũng muốn lấy làm của riêng mình, anh yêu vợ
dù cô ấy bị ung thư, dù biết cô bệnh nhưng anh vẫn cầu hôn cô, từ chối những cô
gái xinh đẹp thông mình khác, đi làm về nhà chăm vợ, yêu thương và bao bọc cô mặc
cho những khó khăn, nhưng vất vả mà mình anh phải gánh lấy. Tình yêu đấy, bất kỳ
ai cũng muốn có được, đâu phải ai cũng may mắn gặp được người như anh. Tình yêu
anh dành cho cô, cao cả và lớn lao hơn bất cứ tình yêu nào khác, một người đàn
ông điềm đạm và thành đạt sẵn lòng ở bên một người bệnh nặng, tất cả không phải
vì chữ “yêu” hay sao. Tình yêu của anh không phải sự chiếm hữu mà tình yêu của
anh là làm thế nào để người ta hạnh phúc.
Chúng ta thường vậy đấy, cố chấp níu kéo một
người không yêu mình, cứ ngỡ là tình yêu, nhưng hoá ra chỉ là mong muốn được sở
hữu, tình yêu thực sự là khi sẵn sàng chúc phúc cho người kia.
Chuyện tình cảm luôn chỉ
có hai đường, một là hạnh phúc hai là tiếc thương. Chúng ta đâu biết được khi
nào phải xa nhau, làm gì có thứ gì là mãi mãi. Vậy nên còn được ở bên cạnh đối
phương hãy trân trọng nhau thật nhiều, thay vì trách móc giận hờn sao lại không
yêu thương nhiều hơn, để khi sóng gió ập tới, không hối tiếc vì chưa thể yêu hết
mình.
Có những người đối xử
không tốt với mình, nhưng mình lại không thể làm gì khác ngoài việc cố xua đi
khoảnh khắc họ làm mình đau, và lấp đầy tổn thương đó bằng những kỷ niệm đẹp. Vậy
nên, những gì đã qua đừng nghĩ lại quá nhiều.
Thời gian tạo ra khoảng
cách, thời gian khiến chúng ta nhận ra điều gì cũng có giới hạn của nó và hạnh
phúc cũng vậy.
Phần
4: Xã hội
Nếu một ngày người từng
làm bạn tổn thương hỏi thăm bạn, bạn đừng vội tỏ ra bi luỵ, hãy để họ biết bạn
sống tốt và rất hạnh phúc. Bởi bạn chẳng thể biết được lòng họ, nếu không có ác
ý, tự dưng lại hỏi thăm làm gì, đâu có giải quyết được vấn đề gì đâu. Người ta
hỏi thăm có khi chỉ chờ bạn nói mình không ổn, mình còn yêu, sẽ quay ra cười với
đứa bạn “Mày thấy không, không có tao nó làm sao sống được.” Xã hội này vốn đã
vậy, tử tế thật hay giả không biết đâu mà lần.
Thực ra, lời nói nhiều khi đều là giả,
chỉ có những điều cùng nhau trải qua mới
là thật. Người tốt thường chẳng khéo miệng, người xấu lại luôn biết nói lời hay.
Nhiều gia đình cũng phản
ánh chân thực xã hội, trong câu chuyện của tác giả, một người con gái khi yêu
được cưng chiều như bà hoàng, nhưng khi lấy về làm vợ lại bị đánh đập. Tình yêu
không có thời gian cho người này đợi người kia thay đổi theo chiều hướng tốt
lên, muốn đổi thay thì phải thẳng thắn uốn nắn, khi sức chịu đựng đến giới hạn
cũng phải mạnh mẽ vùng dậy để bảo vệ chính mình.
Tình yêu vì xã hội mà thay đổi, hay lòng người đã đổi thay, cô gái yêu một chàng trai, tình yêu anh dành cho cô, ân cần và chu đáo, một người đàn ông của gia đình, hình mẫu lý tưởng của nhiều cô gái, anh và cô yêu nhau, rồi đến khi đi làm, anh bận rộn với những lo toan, cô thì làm việc văn phòng tiếp xúc với nhiều tầng lớp trong xã hội, cô rời bỏ anh, vì anh cho cô được tình yêu nhưng lại chẳng thể tặng cô những món quà đắt tiền, chẳng thể cho cô những thứ xa xỉ khác. Cô đồng ý làm bồ nhí của sếp, làm người yêu trong bóng tối của ông ta, rồi lại bị một tốp người của vợ sếp lao đến hành hung, người mà cô tưởng có thể bảo vệ cho cô, có thể cho cô một cuộc sống giàu sang, hạnh phúc bỗng chốc trở nên hèn hạ, biến mất không bao giờ gặp lại. Thế đấy, xã hội này làm con người ta thay lòng đổi dạ, làm con người ta ghen ghét lẫn nhau, làm con người ta bỏ đi đạo đức chạy theo danh vọng và đồng tiền.
Nhưng đâu phải ai cũng xấu,
trong xã hội cái tốt vẫn còn nhiều, đâu đó là những người bạn lo lắng cho đứa
con của bạn mình mà thẳng tay quát mắng phải bỏ thuốc lá để không ảnh hưởng đến
sức khoẻ đứa bé trong bụng vợ, là tình bạn thực sự lo lắng cho hạnh phúc gia
đình của bạn mình, đôi khi một tình yêu, một gia đình hạnh phúc thêm hay tan vỡ
thêm chỉ vô tình từ bạn bè của chồng hay vợ mà thôi. Hay một cô nhân viên ít
nói, có vẻ không hợp với mình lại hết lời nói đỡ hộ mình khi mình đi làm trễ
trước mặt sếp, không như ai đó ngoài mặt hỏi thăm quan tâm, nhưng sau lưng mình
lại nói xấu mình, lòng người vô cùng khó đoán, đừng ghét ai bởi người bạn vô cớ ghét lại
quan tâm bạn hết lòng.
Đồng tiền làm thay đổi
lòng người, một cô con dâu được nhà chồng cưng chiều hết mực khi làm ra tiền,
nhưng khi không còn đủ tiền để lo cho gia đình chồng nữa thì vô cớ bị đầy đoạ,
bị ghét bỏ, thế nên không cần nhất định phải giàu có, nhưng nhất thiết phải có
tiền để tự lo cho bản thân mình được, bởi xã hội này lạ lắm, đời người hữu hạn
mà lòng người thì nông sâu.
Phần
5: Tôi đói tôi tự làm bánh ăn đó là khi tôi biết tự yêu thương mình
Nhiều người sau chia tay
không cảm thấy quá đau khổ hay buồn, họ chỉ thấy tiếc nuối, vì biết bao nhiêu
người ngoài kia, lại chọn lựa nhầm người để đặt niềm tin vào.
Chúng ta, ai cũng từng có
một giai đoạn nào đó, rất cô đơn, người thì sau chia tay, người thì lo toan với
bộn bề cuộc sống, nhưng thử dành thời gian cho bản thân mình nhiều hơn đi, yêu
thương, chiều chuộng bản thân mình nhiều lên, cô đơn tự khắc cũng biến mất. Con
người ta thường cô đơn khi quá rảnh, bởi rảnh rỗi mới sinh những nhớ nhung, mới
giận hờn,… Nếu khiến cho mình bận rộn rồi, chẳng còn thời gian mà quan tâm đến
nỗi buồn của mình nữa.
“Và cách để đáng bận rộn nhất, đấy là
tự chăm sóc bản thân mình, tự thoả mãn đam mê, ao ước bấy lâu của mình”.
Không ai trong đời, không
trải qua những lần gục ngã trong tình yêu, chỉ khác nhau ở chỗ họ chữa lành vết
thương của mình như thế nào. Chỉ đơn giản là, người ta không thể làm đau mình
trừ khi mình cho phép, dừng lại việc quan tâm, dừng lại những suy nghĩ buồn bã
sau này, buông bỏ rồi phải học cách ra đi và đừng thiết tha những điều đã cũ.
Cuộc đời này, có một người
ở bên thì tốt, còn không cũng chẳng sao, để dành năm tháng ấy để khám phá bản
thân cũng là một loại hạnh phúc. Phải yêu thương lấy bản thân mình đủ nhiều, chẳng
tội gì để người khác có cơ hội thoải mái chà đạp lên nó.
Nỗi đau khi chia tay cứ
ngỡ chẳng bao giờ có thể vơi cạn, thế nhưng khi thời gian đủ lâu nhớ đến người
cũ, tim không còn đau nữa mà chỉ thấy lòng chùng xuống một chút rồi thôi.
Trưởng thành, chúng ta phải
trải qua biết bao nhiêu cô đơn, biết bao thời gian và nước mắt, biết bao lần rớt
niềm tin và buông bỏ những điều khiến bản thân tuyệt vọng, trải qua và đi qua
biết bao khủng hoảng trong đời, dù đau đớn tột cùng vẫn phải sống tiếp, sửa
sai, sống tiếp, sống một cuộc đời đáng sống, như một nhành cỏ bị giập nát vẫn vươn
mình đón ánh nắng ngày mai.
Sau bao nhiêu ngày tháng, trải qua những nỗi đau, bao nhiêu chuyện, chuyện muốn nhớ, chuyện không, lúc nào cũng tâm niệm những buồn bã rồi thì đừng vấn vương về nó, quá khứ đi rồi đừng ngoảnh lại làm gì, hãy nhìn phía trước và hướng về những điều tốt đẹp trong tương lai.
Kết:
Một ngày nào đó trong tương lai, chúng ta sẽ nhớ về những khoảnh khắc này, những điều đã cũ, khoảnh khắc chúng ta nhận ra những điều đã qua dù có nghĩ lại cũng chẳng sao. Quan trọng là cách bản thân mình sống, đã hết mình, đã chân thành hay chưa để nghĩ lại quá khứ bản thân không hề vương vấn, hối hận, vậy là đủ! Bởi suy cho cùng đến một ngày nào đó, khi những người bên cạnh lần lượt ra đi, nghĩ về tương lai chúng ta không thấy điều gì đẹp đẽ bằng cái chết, không thể làm gì khác ngoài việc chờ quy luật sinh tử của cuộc đời, khi ấy không nghĩ về những gì đã qua, ta biết nghĩ cái gì?
Review chi tiết bởi: Cẩm Lệ - Bookademy
Deal mua sách giá tốt hiện có: https://goo.gl/DuXZjo
------------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn
Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3
----------------------------
Hợp Tác Cùng YBOX.VN Truyền Thông Miễn Phí - Trả Phí Theo Yêu Cầu tại http://bit.ly/YBOX-Partnership
10,168 lượt xem