Yến Ngô@Viện Sách - Bookademy
4 năm trước
[Review Sách] "Em Sẽ Đến Cùng Cơn Mưa": Khi Chia Xa Là Để Trở Về Bên Nhau Lần Nữa
Nhắc đến các tác phẩm văn học đến từ tác giả Ichikawa Takuji, nhiều bạn đọc đã đưa ra lời nhận xét vô cùng thú vị: không phải sách tình cảm, cũng không phải sách khoa học viễn tưởng, chúng được xếp riêng vào thể loại "Ichikawa Takuji". Trong số đó, Em sẽ đến cùng cơn mưa có lẽ là viên ngọc quý tỏa sáng lấp lánh nhất vì chất riêng biệt không lẫn vào đâu được ấy. Bình lặng tựa như dòng chảy thời gian, chẳng cần đến ca từ xa hoa mỹ lệ, cuốn sách đã dịu dàng chạm đến trái tim độc giả thông qua câu chuyện tình yêu bình dị và gần gũi.
I. Đôi lời về tác giả cùng nguồn cảm hứng tạo nên Em sẽ đến cùng cơn mưa.
Ichikawa Takuji sinh ngày 7 tháng 10 năm 1962 tại Tokyo. Điều khiến nhiều bạn đọc ngỡ ngàng đó là tác giả từng theo đuổi con đường trở thành vận động viên điền kinh chuyên nghiệp và đạt được nhiều thành tích đáng nể. Tuy vậy, một lần chấn thương khi luyện tập đã khiến ông buộc phải từ bỏ ước mơ đó, nhưng cũng vì thế mà ngày nay, chúng ta biết đến Ichikawa Takuji thông qua rất nhiều tác phẩm ấn tượng, làm lay động con tim của hàng triệu độc giả trên toàn thế giới.
Em sẽ đến cùng cơn mưa không phải tác phẩm đầu tay, nhưng lại là một trong các tác phẩm nổi tiếng nhất đến từ vị tác giả bén duyên nghề cầm bút ở độ tuổi khá muộn này. Như lời bình từ trang Reading-reviewing.com, cuốn sách “vừa phi thực vừa chân thực, một câu chuyện ngọt dịu về sự trường tồn của tình yêu”.
Sở dĩ chuyện tình giữa cặp đôi Takumi và Mio trong sách có thể sống động như vậy bởi nó được khắc họa dựa trên mối tình đời thực của chính Takuji và vợ của ông - bà Miho. Hội chứng Asperger mà tác giả mắc phải đã ám ảnh ông trong suốt những năm tháng trưởng thành, làm mối duyên giữa ông và bà Miho gãy gánh giữa đường. Nhưng suy cho cùng, giông bão cuộc đời chỉ là một thử thách nhỏ bé với tình yêu, chỉ cần đủ chân thành và niềm tin vào đối phương, ánh nắng rực rỡ sẽ chiếu sáng khắp muôn nơi.
II. Em sẽ đến cùng cơn mưa - từ những rung cảm thời niên thiếu đến mối tình khắc cốt ghi tâm trong suốt phần đời còn lại
Chỉ trong vỏn vẹn 28 chương, chuyện tình với đủ các cung bậc cảm xúc được kể lại dưới góc nhìn của nhân vật người chồng Takumi đã đưa độc giả lên chuyến tàu phiêu lưu giữa hồi ức và thực tại, để từ đó nhận ra nhiều bài học đắt giá về tình yêu và cuộc sống.
II.1. Nhiều sự ngẫu nhiên đã tạo nên "duyên phận", nhưng để nó có thể trở thành "tình yêu", phụ thuộc vào chính việc chúng ta có chịu nắm bắt cơ hội hay không
Khởi nguồn của tình yêu giữa Takumi và Mio là vào những năm tháng tuổi mười lăm, độ tuổi hồn nhiên, vô lo nghĩ
Cả hai người đều là người nghiêm túc, tuy không phải những học sinh ưu tú của lớp, hay được sinh ra trong một gia đình giàu có. Mio của năm 15 tuổi là một cô gái còn "nam tính" hơn cả đám con trai trong lớp.
Em, với cặp kính gọng kim loại, bình thản như linh hồn của một thìa cà phê không màng đến tình yêu. Em để tóc ngắn đến mức không thể ngắn hơn, mặc váy đồng phục dài chấm gối, không có khái niệm về khuyên tai, dây chuyền hay son môi. Trong giờ học, em miệt mài chép bài, hiếm khi ánh mắt em lệch khỏi bốn điểm: bảng đen, giáo viên, sách và vở.
Em đúng là một học sinh mô phạm, xét theo tất cả các nghĩa.
Về phần Takumi, anh là cậu chàng ít nói và có phần hơi lập dị luôn tình cờ ngồi gần Mio trong suốt 3 năm học. Dù năm nào cũng có đợt phân lại lớp, nhưng bằng cách thần kỳ nào đó, hai người luôn học chung một lớp, chung một tổ, chỗ của anh luôn ở bên trái, bên phải, hoặc đằng sau Mio. Dường như giữa Takumi và Mio có mối lương duyên kỳ lạ, khiến cả hai đã vô tình bước vào cuộc đời nhau từ lúc nào không hay.
Và vào ngày tốt nghiệp, tưởng chừng như hai người sẽ tách ra rồi từ nay về sau sẽ trở thành "bạn cũ", Mio đã xin lưu bút từ Takumi, để rồi khiến anh bỏ quên cây bút quý giá lại trong cuốn sổ. Cả hai lại có thêm cái "cớ" để gặp nhau.
Giữa dòng người tấp nập qua lại như mắc cửi, chúng mình nhìn nhau, chờ đợi bên kia mở lời. Anh mong em sẽ làm gì đó để rồi nhận ra rằng chính em cũng mong như vậy.
Mọi chuyện có nguy cơ chấm dứt tại đây.
“Tình hình là...” anh mở miệng. Em nhìn anh chờ đợi. Ánh mắt em đã tiếp thêm dũng khí để anh nói ra câu tiếp theo.
“Cậu có khát không?” anh nói. “Trời nóng quá.”
Nếu lúc ấy, không ai chịu nói nên một lời, có lẽ về sau cả Takumi và Mio sẽ chẳng còn mối liên hệ nào nữa. Mỗi người bước tiếp trên con đường họ đã chọn, sống ở một tương lai nơi đối phương chỉ còn tồn tại trong hồi ức. Thử nghĩ chút xem nào, nếu Mio không có một xíu cảm tình nào cho Takumi, cô đã chẳng phải kéo dài thời gian trả cây bút, rồi còn mong chờ cuộc gặp gỡ của cả hai được lâu hơn.
Trong cuộc sống của chúng ta cũng vậy, đôi khi chậm mất một giây thôi là đủ để bỏ lỡ nhau cả đời. Trên Trái Đất gần 8 tỷ người, gặp được nhau đã là rất khó, để lạc mất nhau rồi cố gắng tìm lại thì càng khó hơn. Vì vậy, hãy trân trọng cơ hội được bên nhau bạn nhé.
II.2. Đôi khi chúng ta cứ nghĩ rằng chia tay là tốt cho đối phương, nhưng thực chất ở lại bên nhau mới là tốt cho cả hai
Tình yêu của Takumi và Mio chỉ mới bắt đầu được không lâu, biến cố thử thách tình yêu đầu tiên đã ập tới. Một căn bệnh năm 19 tuổi đã khiến cuộc sống của anh đảo lộn:
Anh liên tục bị mất ngủ. Anh muốn ngủ để quên đi cái đau nhưng lại mất ngủ, thành ra càng ngày càng đau đớn hơn. Việc ra khỏi nhà cũng tương đối gian khổ. Hồi đầu anh không thể đi xa hơn hai trăm mét.(Các chuyến viếng thăm bệnh viện là mãi về sau này.)
(...)Dĩ nhiên anh không thể tiếp tục học đại học, tương lai cũng trở nên mù mịt.
(...)Anh bị suy giảm trí nhớ ngắn hạn. Nghe nói đó là do phần hải hồi mã trong não của anh có vấn đề.
(...)Do mắc chứng lo lắng thái quá nên bất cứ chuyện gì, anh cũng cảm thấy bất an hơn mức cần thiết. Dưới mắt anh, chính những người thản nhiên sống giữa thế giới đầy rẫy nguy hiểm này mới là có vấn đề.
Takumi không nói sự thật cho Mio, vì lo rằng bản thân sẽ là gánh nặng cho cô. Anh không muốn cô phải khổ sở bên cạnh mình, một kẻ có tương lai mịt mù, chẳng có nghề nghiệp đàng hoàng, chắc chỉ chồng được vài cây cà chua và ăn bám bố mẹ. Thậm chí anh còn tự lừa mình dối người rằng
“Anh không thể bắt em gắn bó cuộc đời với một người như anh. Chúng mình mới chỉ bắt tay nhau. Anh vẫn có thể buông tay em ra được.”
Cuối cùng, Takumi đưa ra biện pháp mà anh cho là tốt nhất: tránh né Mio thật xa.
Anh cố thờ ơ với em. Anh không phải là người có thể lừa dối bản thân đến mức tỏ ra lạnh lùng với em được. Cố đến mấy, anh cũng chỉ làm được việc là cố tình trì hoãn trả lời em, nói thật nhỏ và không nhìn thẳng vào em.
(...)Nếu có thể, anh mong chính em là người sẽ rời bỏ anh. Chẳng hạn, em sẽ yêu một người khác. Như thế, em sẽ nhanh chóng quên anh hơn.
(...)Anh tỏ thái độ chán nản khi ở bên em. Anh cố tình thở dài, cố tình để em thấy anh xem đồng hồ, thỉnh thoảng khi em gợi chuyện anh lại miễn cưỡng tỏ ra là có quan tâm.
(...)“Tớ không đưa cậu về có sao không?”
“Không sao đâu!” em nói. “Nhà tớ ngay đây thôi.”
(...)“Bao giờ tớ có thể gặp cậu?"
(...)“Tớ không biết,” anh trả lời. “Tớ còn bận nhiều việc.”
Là một cô gái thông minh và nhạy bén, ngay từ cử chỉ xa cách đầu tiên của anh, cô đã phát hiện ra có điều không đúng. Dù tổn thương rất nhiều, nhưng cô vẫn tuyệt vọng níu kéo. Những lá thư trả lời từ anh luôn rất chậm, có lúc đến mười ngày, rồi hai tuần, nhưng Mio vẫn kiên trì gửi thư. Chỉ đến khi Takumi đáp lại cô bằng những lời nói chua chát, những bức thư của cô mới thưa dần
Vì lý do bất khả kháng, tớ e rằng không thể viết thư cho cậu nữa.
Xin lỗi cậu.
Tạm biệt.
Cuối cùng, Mio đã tìm đến nơi Takumi làm việc. Tại đây, đã đánh dấu sự kết thúc của mối quan hệ giữa hai người bằng sự lạnh lùng từ Takumi
“Có thể tớ sẽ rời khỏi thị trấn này.”
“Cậu đi xa à?”
“Có thể.”
“Ra nước ngoài?”
Anh nhún vai, kiểu như muốn nói “Cũng chẳng biết”.
“Vì vậy mà cậu không viết thư cho tớ nữa?"
(...)“Xin lỗi cậu.”
(...)“Nhưng tớ vẫn đọc hết thư của Enokida. Cảm ơn cậu.”
“Ừ.”
Có vẻ như em hối hận vì đã đến đây. Dù vậy, em vẫn lấy hết can đảm ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Chúng ta,” em nói, “Sau này... vào một ngày nào đó...”
Em nhả từng chữ một và nhìn anh bằng đôi mắt buồn bã.
“Gặp lại được nhau thì vui nhỉ. Khi họp lớp chẳng hạn. Lúc đấy cả hai đã có gia đình.”
“Chúc cậu hạnh phúc. Vì cậu đã giúp đỡ tớ rất nhiều, Enokida.”
“Hạnh phúc của tớ...”
Cố gắng lắm em thốt ra được câu này. Em mím chặt môi.
Sau này anh có dịp hỏi em.
Rằng lúc đấy em định nói gì.
Em trả lời: “Hạnh phúc của tớ là làm vợ cậu.”
Takumi nghĩ rằng chấm dứt mối quan hệ thì Mio sẽ không vì anh mà đau khổ. Nhưng anh không suy xét đến cảm xúc của cô và không hiểu rằng cô đã tổn thương như thế nào khi mối tình đầu cứ thế chấm dứt bằng lý do mập mờ. Có thể khi ở bên Takumi, Mio sẽ chịu nhiều vất vả. Nhưng anh không biết rằng, chỉ có anh mới có thể làm cô hạnh phúc.
Trong một mối quan hệ, sử dụng lý trí đôi lúc lại không tốt. Khi gặp khó khăn, thay vì giữ im lặng và ôm đồm mọi thứ về mình, hãy thoải mái bày tỏ suy nghĩ với nửa kia. Bởi tình yêu vốn sinh ra để cả hai cùng phấn đấu gây dựng tương lai tốt đẹp, đâu phải là thứ để cân đo đong đếm.
Giống như cặp đôi Takumi và Mio, dẫu chúng ta biết rằng cuối cùng, họ vẫn về bên nhau và có cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, dù chỉ trong thời gian ngắn ngủi trước khi Mio qua đời, nhưng biết đâu nếu khi trước, Takumi chịu giãi bày lòng mình, hai người có thể bên nhau lâu thêm chút nữa. Thời gian của đời người vốn dĩ có hạn, ai biết sinh mệnh sẽ kết thúc vào lúc nào? Vì thế, hãy trân quý từng phút giây chúng ta may mắn được ở bên nhau.
II.3. Trên đời này không có bữa tiệc nào là không tàn, nên chúng ta phải tập làm quen với sự chia ly
Trong câu chuyện, trước khi “rời đi đến tinh cầu Lưu Trữ”, Mio đã nhắn nhủ Takumi:
Và đúng như lời hứa ấy, vào mùa mưa tháng sáu năm sau, cô đã trở lại, đúng hơn, là Mio của năm tháng niên thiếu đã xuyên thời gian đến tương lai. Tuy tạm thời mất trí nhớ, nhưng dường như điều này lại khẳng định một sự thật: dù là Mio của quá khứ, hiện tại hay tương lai, cô đều sẽ yêu Takumi. Rõ ràng biết chắc bản thân trong tương lai sẽ vì lấy anh, sinh con rồi mất khi chưa đến tuổi 29, nhưng cô vẫn lựa chọn anh bởi vì:
Khi đã yêu ai, em không thể dễ dàng quên hay ghét bỏ người đó. Ông trời tạo ra em là người chỉ có thể yêu một lần trong đời.
Vì vậy, em chỉ có thể sống và yêu chồng thôi.
(...)Nếu ngày ấy, em không tới thị trấn đó thì không biết mọi chuyện sẽ như thế nào?
Rất nhiều lần, ý nghĩ ấy xuất hiện trong đầu em.
Thậm chí, lúc ngồi trên xe điện đến chỗ hẹn với chồng ngày hôm ấy, em cũng đã nghĩ vậy.
Nếu em xuống tàu, quay về, không đi gặp chồng nữa, cuộc đời em sẽ thế nào?
Em sẽ cưới một người khác?
Sẽ sống cùng người đó đến khi đầu bạc răng long?
Những ngày tháng hạnh phúc tạm gọi là yên ả, êm đềm đang đợi em phía trước?
Nhưng khi về già, em sẽ băn khoăn tự hỏi.
Đây có phải cuộc đời em lựa chọn?
Cuộc đời em mong muốn đến nỗi gạt bỏ cả những thứ quan trọng?
Tương lai em đã nhìn thấy vào mùa mưa năm em hai mươi mốt tuổi.
Người chồng vụng về, có gương mặt rất tội nghiệp mỗi khi không có em bên cạnh.
Chàng hoàng tử Anh quốc của em.
Em sẽ vĩnh viễn mất đi khoảng thời gian mà lẽ ra em phải có với hai người đó.
Em sẽ hối hận.
Vì em đã biết trước.
Vì em đã gặp chồng và con.
Em không thể sống một cuộc đời khác khi vẫn giữ tất cả những kỉ niệm đó trong lòng.
Em phải cưới chồng và sinh Yuji thôi.
Phải cùng chồng chào đón cậu con trai của em.
Em sẽ mỉm cười ra đi với con tim tràn ngập kỉ niệm hạnh phúc.
Thành thật mà nói, không phải ai cũng có thể đưa ra quyết định như Mio. Chọn con đường dẫn đến cái chết của mình chỉ để ở bên một người thêm vài năm nữa, thử hỏi mấy ai dám làm như vậy? Như thầy Nombre, người thầy thân thuộc nhất của gia đình Takumi cảm thán:
“Đến cùng cơn mưa, ra đi cũng cùng cơn mưa…”
Giống như hoa cẩm tú cầu.
Ừ, thầy Nombre thì thào.
“Nhưng em lại yêu được thêm lần nữa”
(...)“Trên đời này, liệu có mấy người may mắn gặp gỡ nhau như vậy nhỉ?”
(...)“Gặp nhau là sẽ bị hút về phía nhau. Dù có gặp bao nhiêu lần đi nữa”.
(...)“Giống như thế kia. Như bầu trời và biển cả nhất định sẽ hòa làm một. Dù ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào”.
Chúng ta vẫn luôn tìm kiếm người yêu duy nhất đó.
Có người trải qua rất nhiều mối tình, nhưng cũng có người như Takumi dành cả đời chỉ để tưởng niệm một người. Nói như vậy không có nghĩa rằng yêu sâu đậm người nào đó là bám víu lấy quá khứ, mà ngược lại, đó sẽ là động lực để chúng ta hướng về một tương lai đẹp đẽ, dù nơi ấy, người chúng ta yêu quý chỉ còn tồn tại trong hồi ức và nỗi nhớ mà thôi.
Lời kết
Em sẽ đến cùng cơn mưa là cuốn tiểu thuyết dành cho những ai thích câu chuyện tình nhẹ nhàng, hài hòa, không có những cao trào, bùng nổ cảm xúc. Khi gấp lại cuốn sách, dư vị buồn man mác sẽ ở lại nơi đầu quả tim, nhất là với người đã từng trải qua cảm giác mất đi người thân yêu. Tuy vậy, độc giả hiểu rằng tình thương sẽ không mất đi kể cả khi ta phải chia xa người yêu quý, vì nó luôn tồn tại ở đó, trong chính mỗi chúng ta.
Review chi tiết bởi: Ngô Yến - Bookademy
Hình ảnh: Ngô Yến
--------------------------------------------------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy
(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
----------------------------
Hợp Tác Cùng YBOX.VN Truyền Thông Miễn Phí - Trả Phí Theo Yêu Cầu tại http://bit.ly/YBOX-Partnership
6,220 lượt xem