Đóng góp ý kiến và báo lỗi phiên bản mới tại đây

[Review Sách] “Nỗi Buồn Màu Xanh Lá”: Ký ức luôn rất đẹp, dù là có màu gì...

“Làm sao sống được mà không yêu

Không nhớ không thương một kẻ nào”

Chuyện tình cảm giống như một ngọn gió mới mẻ tươi mát, thổi đến cho tâm hồn con người những cảm xúc kì diệu, khó tả. Tuổi trẻ mỗi người ai cũng đã có những phút giây xao xuyến rung động, trước một bóng hình làm ta nhớ mãi không quên. Những tình cảm ngọt ngào và trong trẻo đã trải qua năm mười tám đôi mươi thuở ấy, như là việc đi dưới một cơn mưa rào đầu hạ, nó làm chúng ta vui vẻ, mát mẻ sau những ngày tiết trời khô hanh, nhưng cũng khiến chúng ta cảm lạnh, li bì một thời gian dài. Trong độ tuổi ấy, chúng ta  những con người chẳng có gì trong tay ngoài một tâm hồn tràn đầy nhiệt huyết và một trái tim không toan tính, vụ lợi.  Dám thích, dám yêu, dám bày tỏ, và rồi can đảm mà buông tay không hối tiếc. Chúng ta đã từng là những thanh niên như thế, cùng hiện diện trong thanh xuân của nhau...

Mọi thứ ở Nỗi Buồn Màu Xanh Lá  đều giản đơn và thuần khiết, một ánh mắt thoáng qua, một cái chạm tay thật nhẹ, một cái siết vai kìm nén cơn run rẩy, một ít nắng sưởi ấm trái tim, một ít mưa rơi cùng nỗi nhớ, một ít vui khi cô bạn cùng bàn hôm nay mặc chiếc áo màu mình thích, một ít buồn vì nụ cười ấy sao chẳng dành cho mình và một ít chông chênh khi đứng giữa giao lộ có quá nhiều ngã rẽ. Sự thật là, ở độ tuổi mọi cánh cửa mở ra đều thấy bầu trời xanh thật xanh, dũng cảm thường không đuổi kịp do dự như một màn sương ngăn cách bạn và nỗi nhớ phía bên kia, thay vì tiến thêm một bước, đi xuyên qua nó chẳng khó khăn gì, bạn đứng yên và chờ sương tan hết. Những người đi tìm nhau thường lạc mất nhau theo cách như thế.

Cuốn sách được viết bởi tác giả Raxu Nguyễn, một: “Bạch Dương không sừng, chạy hoài chạy mãi vẫn mắc kẹt ở tuổi mười tám. Ước mơ được làm một chiếc lá nhỏ, chìm trong nắng gió xanh mãi qua tháng ngày.”  Tôi đã đọc qua một vài tác phẩm của Raxu, Xu viết rất hay về đề tài tình cảm, đặc biệt là cách dùng chữ cho sự vật, cách tả ánh nắng, tả lá, tả mưa, làm cho con chữ truyền được cảm xúc của cái tình trong đó. Và qua cách tả ấy, ta cũng mường tượng được, sự vật lúc ấy sẽ ra sao, và dường như tâm trạng, cảm xúc của con người thấm đượm lên cả màu sự vật. Những ngày nắng vàng đặc quánh vương vãi ngoài hiên nhà, những ngày mưa lất phất lãng mạn đầy tâm tư, những chiếc lá mãi xanh một màu mươn mướt cho những khởi đầu mới. Và cách đặt nhan đề cũng là một dụng ý đặt biệt của Raxu. Trong cuộc tình sẽ luôn vương lại những điều dang dở, tuy buồn nhưng không đau thương bi lụy, nỗi buồn lại có màu, mà lại màu xanh nữa chứ, màu của của hy vọng, của sự sống và sự tươi mới.  Và chúng ta, dù buồn nhưng vẫn tiếp tục mang hy vọng bước đi cho những hành trình phía trước.

Những năm tháng lưng chừng không còn bé nhưng cũng chưa đủ lớn, có ai chưa từng dõi mắt theo một ai. Ngốc nghếch nỗ lực từng chút, từng chút để tới gần người ta. Coi niềm vui của người ta là niềm vui của mình. Nhận nỗi buồn của người ta làm nỗi buồn của chính mình.

Cứ thế, lặng lẽ thích, rồi một ngày chợt nhận ra bản thân đã trưởng thành và mạnh mẽ bao nhiêu khi biết cách hết lòng vì một người...

1. Tôi rất cảm ơn “Chuyến tàu mùa thu” ấy, mang cậu đến xuất hiện trong giây phút đó, khiến cho lòng tôi xao xuyến bồi hồi. Chúng ta gặp nhau trong tình cờ, biết đến nhau cũng trong bất chợt, nhưng tình cảm này là thật, thật như mùi hoa sữa trên tay cậu, cả đời này mình sẽ không bao giờ quên được mùi hoa sữa. Nếu như có hai hỏi tôi Cậu ấy đã làm gì để khiến mình thích nhiều đến thế. Mình sẽ trả lời người đó không cần làm gì cả, chỉ xuất hiện thôi là đủ rồi.


 Có lẽ trong chuyện tình cảm, quan trọng nhất không phải ai thích ai, ai không thích ai. Quan trọng là mình sẽ trở thành người thế nào nhờ gặp được cậu, và cậu sẽ trở thành người thế nào nhờ gặp được mình. Nhiều khi, chúng ta bước vào cuộc đời nhau không phải vì nắm tay ở lại, mà để mỉm cười rời đi.

2. Chúng ta cùng nhau “Đợi mùa hè” được không, anh nhất định sẽ quay lại thăm em.

“Tôi gửi tình yêu cho mùa hè, nhưng mùa hè không giữ nổi. Mùa hè chỉ biết ra hoa, phượng đỏ trong trường và tiếng ve nỉ non trong lá. Mùa hè ngây ngô, giống như tôi vậy. Nó chẳng làm được điều tôi ký thác. Nó để cho cậu ấy đốt tôi, cháy rụi. Trái tim tôi cháy thành tro, rơi vãi trên đường về...”

Xách balo lên và đi, đi xây dựng ước mơ và kiến tạo cuộc đời. Tôi không biết rằng nơi đó có làm tôi vui hay không, nhưng rời xa em, lòng tôi đã mất đi một nửa thế giới. Chúng tôi hẹn nhau cùng “Đợi mùa hè”, mùa hè mang theo nhiệt huyết của một thời xanh trẻ mãi không đến, vì chúng tôi đã không đợi được nhau...

Tình cảm chúng ta mỏng như  cánh ve

Anh và em cùng nhau đợi mùa hè

Mùa hè cứ thế mãi không đến

Đôi ta chia lìa xa cách xa


Ai cũng có trong mình những ước mơ, những hoài bão, phương trời muốn gây dựng. Chúng ta đã có khoảng thời gian ở bên nhau, dù thứ tình cảm đó không quá rõ nét, không được gọi thành tên, nhưng ít nhất, tôi cảm  nhận được sự thật lòng của cậu ấy. Chúng tôi đã từng rất thật lòng với nhau như vậy là đủ rồi. Tôi vẫn sẽ mang theo thứ tình cảm ấy đi đến một nơi khác, nơi đó dù không có cậu, nhưng những kí ức về cậu mãi rất đẹp.

 Và quan trọng hơn tất cả, cho dù những kí ức là niềm vui hay nỗi buồn, thì chắc chắn vào một ngày cách xa bây giờ, quay đầu nhìn lại, bạn sẽ thấy tất cả đều đẹp.

Ký ức luôn đẹp, dù có màu gì.

3. Tôi, Thanh và Minh là bạn học cấp ba. Ba chúng tôi đều là những đứa có sở thích và tích cách khác biệt nhưng đều có một điểm chung là thích xem bộ phim You are the apple of my eye và những bộ OST của phim ấy. Tôi và Minh cùng có tình cảm với Thanh nhưng đến cuối cùng tôi lại từ bỏ. Năm đó chỉ vì sự hèn nhát dám bày tỏ hay không, rồi quyết định chọn im lặng, để rồi cuối cùng bỏ lỡ nhau cả đời. Sau này dù tôi đi du học nơi xứ khác, tôi vẫn luôn hướng về cậu ấy, dõi theo những gì cậu ấy đăng tải trên mạng xã hội. Để rồi một ngày gặp nhau tình cờ, tôi bất ngờ biết được thì ra năm ấy, chúng tôi đã cùng bỏ lỡ nhau. Đó là lần cuối cùng tôi gặp bạn ấy, nhưng là lần đầu tiên tôi biết được: Hóa ra tình yêu và chúng tôi đã từng gần nhau đến thế.

Và chỉ gần thôi, không chạm tới.

Nhưng mà không sao cả, “thích một đóa hoa, không chỉ có cách ngắt đóa hoa về làm của riêng mới là hạnh phúc. Nhìn ngắm hoa rực rỡ trên cây, cũng là một loại hạnh phúc". Chỉ cần nhìn cậu hạnh phúc, lòng tôi bất giác như có hoa rơi trong lòng.

4. “Vậy là mình còn những tám năm nữa, đủ thời gian trưởng thành cùng Nam”. Hai cô cậu học trò năm ấy mười bảy tuổi, một người mê đắm những vì sao, một người thì mê đắm ngắm nhìn đối phương, họ đã cùng nhau lớn lên, cùng nhau chống chọi với bệnh tật. Tuổi trẻ của mỗi người giống như một vì sao, vì ai đó mà phát sáng, cũng vì ai đó mà lụi tàn, dẫu thế nào cũng lấp lánh kì diệu theo cách rất riêng. Thời gian của tôi đã không còn nhiều, chúng tôi đã hẹn cùng nhau ngắm sao băng rơi, ngày hôm đó cậu ấy sẽ hát cho tôi nghe, chúng tôi cùng ngắm nhìn khoảnh khắc diệu kỳ của tạo hóa, nhưng có thể tôi không thể chờ được đến ngày đó.

Từng ngón tay, khép như nụ hoa trắng

Bỏ lại hàng cây  (Bài hát “Dòng sông lơ đãng” – Việt Anh)

Mỗi lần nghe cậu ấy hát, tôi lại như lạc vào một thế giới khác. Nơi có gió hát mây bay, những vì sao có thể phát quang trong ánh sáng ban ngày. Nơi lau trắng nở rộ suốt bốn mùa luân chuyển, không tàn không phai, lơ thơ như tuyết rơi. Nơi chỉ có cậu ấy và tôi, cùng dải ngân hà chạy qua Tam giác mùa hè (ba ngôi sao sáng tạo thành), chia đôi bầu trời. Trong cơn mơ hồ bồng bềnh, mọi thứ xung quanh tưởng chừng bị hút cạn hết âm thanh và màu sắc, chỉ còn duy nhất giọng hát cậu ấy âm vang.

5. Để quên được cậu ấy, tôi đã quyết định đi du học. Lang bạt nơi xứ người, không một ai thân thích. Ở lì trong căn phòng thuê ghép, không biết ngoài kia là ngày dài hay đêm thâu, chỉ biết lúc mở mắt, tôi sẽ đến cửa hàng tiện lợi một lần. Nỗi buồn như cơn mưa không hẹn, bền bỉ rơi mãi trong lòng.

Thật là tồi tệ khi ở một nơi mà không ai thân thích, không có một chút cảm xúc gì với thế giới này. Nhưng cũng thật may mắn, khi tôi đã làm quen được với một người bạn - Rin. Chúng tôi biết nhau vì tai nạn bất ngờ, cuối cùng lại làm bạn của nhau. Ai cũng đều mang trong mình một vết thương và trốn chạy đến nơi này. Tôi nhớ về ngày cuối cùng ở quê nhà, tôi lấy hết can đảm đến nhà Linh – người yêu cũ, nhưng rốt cuộc chần chừ tôi lại không gõ cửa. Ra tới đầu phố ngoảnh lại, tôi hét lớn tên bạn ấy trong bóng tối. Cũng chẳng ai đáp lời ngoài một âm vang đơn độc vọng lại cùng tiếng gió. Tôi như một tinh cầu trong suốt lơ lửng giữa thinh không. Không ai nhìn thấy, cũng chẳng biết phải bay về phương nào. Ngày dài tháng rộng, tôi học được điều đó đã bao lần, rằng dù có hết lòng vì một người nào đó, dù có hét lên thật to vì người đó, thì thế gian vẫn tồn tại vô số điều nằm ngoài tầm với. Như sao trên trời, chỉ có thể ngắm thôi.

Tôi và Rin đã nhiều lần chuyện trò với nhau như thế vào hai ba giờ sáng, trước cửa hàng tiện lợi. Chúng tôi không quan tâm ban ngày chúng tôi là ai, đi làm những gì, không quan tâm quá khứ của người kia như thế nào. Chúng tôi có những vết thương và chúng tôi cần tự vá lại.

Rốt cuộc thì cuộc sống này được định nghĩa bởi những ngã rẽ mà mỗi người phải tự chịu trách nhiệm. Quá khứ đã thế, hiện tại cũng vậy, tương lai dù không biết trước nhưng người lựa chọn vẫn là mình. Những ngày sau nếu có người hỏi, tôi sẽ thành thật đáp lời, và nỗ lực viết tiếp câu chuyện dang dở bằng những tình tiết vui tươi. Còn bây giờ, mối bận tâm duy nhất là quán ăn nằm dưới ánh sáng, nơi chúng tôi sẽ lưu lại một đoạn tuổi trẻ quá dài vì đơn độc, cùng nhau lắng nghe trái tim và đưa ra quyết định của riêng mình.

6. Những ngày đầu ngáo ngơ bước vào giảng đường đại học đầy nắng và gió, một loạt một đại cương đang chờ tôi nghe giảng. Đi rồi lại về, ngồi nhìn thời gian trôi. Và rồi cậu ấy xuất hiện, một con người thích ăn bánh Oreo ngồi sau lưng tôi. Từ ngày đó tôi trở nên chăm học hẳn và trong cặp lúc nào cũng có bánh Oreo. Tôi nhận ra  Hóa ra hết lòng vì một người, bạn biết cách phóng đại những cử chỉ nhỏ bé, gán cho chúng tầng tầng lớp lớp ý nghĩa sâu xa. Và ngược lại, cũng có khi lựa chọn thu nhỏ nỗi buồn bằng cách lùi ra thật xa, tự nguyện biến một cơn bão thành mưa bụi nhẹ tênh. Không hề hối hận, một chút tiếc nuối và rất nhiều niềm vui. Vui vì đã có một người khác thương người mình thương, nhiều hơn cả chính mình.

Tôi không muốn để cho cậu ấy đi ngang đời mình như một cơn gió, cũng chẳng nỡ quay lưng chạy thật nhanh.

 “Mình từng đọc một cuốn sách, trong đó viết rằng làm bạn bè mãi mãi cũng giống như có một cuộc tình không bao giờ chia tay. Vậy nên… chúng mình đừng vội chia tay, được không?”


7. Khi gặp được em tôi bắt đầu để ý đến mọi thứ xung quanh hơn, đặc biệt là những nơi có sự hiện diện của em. Trong con mắt của những kẻ si tình, cảnh vật cũng đang có tình cảm. Có những cơn mưa rào, tôi và em cùng đi với nhau dưới một tán ô. Nơi tôi và em cùng đợi mùa hè đến. Nơi có gió thoảng mây bay, ánh nắng buông lơi bên bậu cửa sổ. Nơi căn phòng nhỏ hẹp bị hút hết âm thanh, chỉ còn tiếng lồng ngực tôi thình thịch khi nghĩ về em, không biết là nhớ hay là thương.

Mây nói trong lúc ngân nga theo một bài hát Tiếng Nhật phát trên máy tính: Nếu em cất tiếng gọi trong chiều hoàng hôn ấy. Liệu có thể bắt gặp dáng vẻ dịu dàng của anh không... Những người đến và đi trong chiều muộn.

Phải chăng cũng ấp ủ những giấc mộng mùa hè.

Anh lưu luyến khoảnh khắc này, ước chi rằng thời gian có thể dừng lại, ước chi rằng ngày mai anh không phải ra đi. Nhưng biết làm sao khi cơn mưa này đã ngưng hẳn. Mưa đã dứt rồi và anh cũng phải đi thôi.

Những rung động đầu đời theo nét mực hiện lên, dáng yêu và rõ rệt. Trái tim khờ khạo đột nhiên bị thứ tình cảm đơn thuần và trong sáng ấy cảm nhiễm. Tôi nhớ ghê gớm một tôi khác lúc bằng tuổi cô bé, cái tuổi mà người ta dễ dàng phải lòng nhau vì một cử chỉ nhỏ nhặt, một nụ cười bâng quơ chẳng rõ dành cho ai. Tình yêu đến thình lình không hẹn trước, không trải qua quá trình tích lũy, nhưng cũng chính vì vậy mà không hề mảy may có chút tính toán so đo.

Thích nhau chỉ vì thích nhau.

Nhiều khi tôi vẫn luôn tự hỏi, rốt cuộc tôi và em là mối quan hệ gì. Trong khi chúng tôi chẳng có một lời thú nhận hay một lời ngọt ngào nào cho nhau cả. Chỉ là những con người vô tình gặp nhau, rồi có những lúc em hiểu con người của tôi như chúng ta đã quen biết nhau từ lâu lắm lắm. Và dường như cái các em hiểu tôi như thế đã khiến cho một con người khô hạn như tôi phải động lòng.

“Chúng ta rốt cuộc là gì?

Là bạn bè thì dư ra chút thân thiết

Là người yêu thì thiếu chút yêu thương

Bỏ đi thì không nỡ mà vương lại lửng lơ”

 Nhưng anh phải thừa nhận... Nếu không gặp em, có lẽ anh đã bằng lòng với cuộc sống ngày làm tám tiếng, sáng đi tối về, cuối cùng từ giã thế giới như cách người ta thả một hạt cát xuống biển khơi, không lưu lại chút dấu vết nào dù là nhỏ nhất.

Cảm ơn em cô bé có tên Mây.

Lời Kết:

Nỗi Buồn Màu Xanh Lá - cuốn truyện ngắn, mười tám truyện mở ra. Những cảm xúc ngọt ngào của tuổi trẻ có khi là tuổi đôi mươi, có khi là của những cô bé, cậu bé thoáng tuổi mới bắt đầu  rung động trước một người, dù là đã rất chín chắn trưởng thành, hay là ngây ngô, non nớt, nhưng dù ở độ tuổi nào, cái tình cảm ngọt ngào như kẹo bông gòn ấy vẫn luôn là những ký ức đẹp đẽ khó quên. Cảm ơn cậu đã xuất hiện, chỉ như vậy thôi là đủ rồi. Cuốn sách này thích hợp đọc vào những ngày mưa lộp độp, bên bậu cửa sổ, một tách trà nóng thoảng hương thơm nhẹ, một bản nhạc tình ca cổ điển, và những trang sách được lật ra. Hi vọng bạn sẽ có những phút giây vui vẻ, an yêu và tìm được một thời của bản thân ở trong từng trang sách.


Review chi tiết bởi: Ngọc Thạch  - @Bookademy

Hình ảnh: Ngọc Thạch 

--------------------------------------------------

Theo dõi fanpage của @Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: @Bookademy

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.


 

 

 

 


----------------------------

Hợp Tác Cùng YBOX.VN Truyền Thông Miễn Phí - Trả Phí Theo Yêu Cầu tại http://bit.ly/YBOX-Partnership

2,457 lượt xem

lh-fulllh-x