Thảo Trần Thị Yên@Viện Sách - Bookademy
11 tháng trước
[Tóm Tắt & Review Sách] "Cây Cam Ngọt Của Tôi": Nỗi Đau Cay Đắng Ẩn Trong Hương Vị Tuổi Thơ
Nhắc đến trẻ thơ, người ta nhớ đến nhiều hơn hết là sự hồn nhiên, trong sáng của tuổi trẻ. Chính vì thế mà có rất nhiều cuốn sách kể về thiếu nhi, những cô bé cậu bé hồn nhiên với những chuyến trải nghiệm đầy thú vị, hoặc với những tuổi thơ đầy ắp tình yêu thương. Những tác phẩm như "Alice lạc vào xứ sở thần tiên," "Peter Pan," và nhiều câu chuyện khác đã trở thành biểu tượng của sự kỳ diệu và ngây thơ của tuổi thơ.
Tuy nhiên, không phải bao giờ cũng vậy, không phải đứa trẻ nào cũng có thể hồn nhiên mãi như thế. Bạn sẽ bắt gặp hình ảnh của một cậu bé năm tuổi, nhưng chín chắn hơn rất nhiều, và trải qua khá nhiều nỗi đau, một cậu bé hiểu chuyện vô cùng, và là một cậu bé giàu lòng trắc ẩn. Cậu bé ấy đang trên hành trình tìm kiếm tình yêu thương cho chính tuổi thơ của mình, tựa như câu nói: "Đứa trẻ hạnh phúc dùng tuổi thơ để ôm ấp cuộc đời, đứa trẻ bất hạnh dùng cả cuộc đời để chữa lành tuổi thơ."
Và đó chính là Zezé - nhân vật chính của câu chuyện trong cuốn sách Cây Cam Ngọt Của Tôi của tác giả José Mauro de Vasconcelos. Cuốn sách không chỉ là câu chuyện về một tuổi thơ đầy cay đắng và khổ đau mà còn là hành trình tìm kiếm tình yêu thương và niềm hy vọng trong những hoàn cảnh khó khăn nhất.
I. Giới thiệu chung:
1) Giới thiệu tác giả José Mauro de Vasconcelos:
José Mauro de Vasconcelos, sinh ra trong một gia đình nghèo ở ngoại ô Rio de Janeiro, Brazil, đã trải qua một tuổi thơ đầy khó khăn và thiếu thốn. Chính những trải nghiệm này đã hình thành nên nền tảng cho sự nghiệp văn chương của ông sau này.
Vasconcelos bắt đầu viết lách từ khi còn rất trẻ. Cuốn tiểu thuyết đầu tay của ông, “Banana Brava,” được xuất bản vào năm 1942, đánh dấu bước khởi đầu cho một sự nghiệp đầy hứa hẹn. Tuy nhiên, phải đến khi cuốn sách Cây Cam Ngọt Của Tôi (Meu Pé de Laranja Lima) ra đời vào năm 1968, tên tuổi của Vasconcelos mới thực sự tỏa sáng. Cuốn sách này, dựa trên những trải nghiệm thời thơ ấu của chính tác giả, đã trở thành tác phẩm thành công nhất và được yêu thích nhất của ông, gây xúc động sâu sắc cho độc giả trên toàn thế giới.
Ngoài Cây Cam Ngọt Của Tôi José Mauro de Vasconcelos còn có nhiều tác phẩm khác như "O Pagador de Promessas" (1962), "A Rosa do Povo" (1964), "As Aventuras de Pedro Malasartes" (1972), và "Coração de Vidro" (1974). Mỗi cuốn sách đều mang đậm dấu ấn cá nhân của ông, với những câu chuyện chân thực và đầy cảm xúc.
Không chỉ là một nhà văn tài năng, Vasconcelos còn là một diễn viên và nhà biên kịch. Sự đa tài của ông đã góp phần làm phong phú thêm nền văn hóa nghệ thuật của Brazil. Cuộc đời và sự nghiệp của José Mauro de Vasconcelos không chỉ là câu chuyện về một người viết văn, mà còn là câu chuyện về một con người vượt qua khó khăn để tìm kiếm và lan tỏa tình yêu thương qua từng trang sách.
José Mauro de Vasconcelos qua đời vào năm 1984 tại São Paulo, Brazil, nhưng những tác phẩm của ông vẫn sống mãi trong lòng độc giả, đặc biệt là Cây Cam Ngọt Của Tôi một câu chuyện đầy cảm động về tuổi thơ và tình yêu thương.
2) Giới thiệu cuốn sách Cây Cam Ngọt Của Tôi
Cây Cam Ngọt Của Tôi (tựa gốc: Meu Pé de Laranja Lima) là một tác phẩm nổi tiếng của tác giả José Mauro de Vasconcelos, được xuất bản lần đầu tiên vào năm 1968. Đây là cuốn sách đã đánh dấu thành công lớn trong sự nghiệp văn chương của Vasconcelos và trở thành tác phẩm được yêu thích nhất của ông. Cuốn tiểu thuyết được đưa vào chương trình dạy học ở Brazil, xuất bản trên 20 quốc gia toàn thế giới và còn được chuyển thể thành phim điện ảnh.
Cuốn tiểu thuyết này chính là sự tái hiện lại thời thơ ấu của tác giả, chính những nỗi đau và tình yêu thương mà ông đã từng trải qua. Chính vì thế, bằng lời văn giản dị và ngôn từ gần gũi, Cây Cam Ngọt Của Tôi đã chinh phục trái tim của độc giả qua những câu chuyện cảm động về tuổi thơ, tình bạn, và tình yêu thương, thể hiện sâu sắc những cảm xúc và trải nghiệm của cậu bé Zezé, nhân vật chính trong câu chuyện.
Tại Việt Nam, cuốn sách đã được dịch và xuất bản, đưa đến tay độc giả Việt Nam vào năm 2020. Sự đón nhận nồng nhiệt từ độc giả Việt Nam cho thấy sức hút không chỉ của cốt truyện cảm động mà còn của thông điệp nhân văn sâu sắc mà cuốn sách mang lại. Tác phẩm đã được dịch ra nhiều thứ tiếng và tiếp tục làm rung động trái tim của độc giả trên toàn thế giới, khẳng định vị trí của nó như một kiệt tác văn học vĩnh cửu về tuổi thơ và tình người.
II. Tóm tắt cuốn sách:
Cây Cam Ngọt Của Tôi xoay quanh cuộc đời của một cậu bé năm tuổi tên Zezé, sống trong một gia đình nghèo khó ở ngoại ô Rio de Janeiro, Brazil. Tuổi thơ của Zezé là một chuỗi những khó khăn và thiếu thốn, từ việc bị người thân trong gia đình đối xử tồi tệ cho đến việc phải vật lộn với sự thiếu thốn tình cảm và vật chất, tuổi thơ không có người thấu hiểu và quan tâm, dần dần Zezé phải học cách tự mình trưởng thành với mọi thứ.
Zezé là một cậu bé thông minh, nhạy cảm và giàu trí tưởng tượng. Dù cuộc sống không hề dễ dàng, cậu luôn tìm cách giữ vững tinh thần lạc quan và sự sáng tạo. Cậu tìm thấy niềm an ủi và sự đồng cảm từ một cây cam nhỏ mà cậu gọi là “cây cam ngọt của tôi.” Cây cam không chỉ là một người bạn thầm lặng mà còn là nguồn động viên tinh thần giúp Zezé vượt qua những khó khăn.
Câu chuyện của Zezé là hành trình tìm kiếm tình yêu và sự chấp nhận trong một thế giới đầy đau khổ. Cậu phải đối mặt với những thử thách và nỗi đau của tuổi thơ, nhưng đồng thời cũng nhận được sự yêu thương và sự giúp đỡ từ những người xung quanh, đặc biệt là từ ông Bồ, một người đàn ông tốt bụng và là tia sáng hy vọng trong cuộc sống của cậu.
Câu chuyện về Zezé - một cậu bé tinh nghịch nhưng tràn đầy lòng trắc ẩn
Zezé là một cậu bé vô cùng ham chơi, tinh nghịch và luôn thích bày đủ trò. Tuy nhiên, chính những trò đùa quậy phá ấy thường dẫn đến những trận đòn roi đau đớn từ gia đình. Sự hồn nhiên và sáng tạo của Zezé được thể hiện qua những trò chơi tinh nghịch mà cậu tự tạo ra. Zezé thường cùng Luís, em trai của mình, tưởng tượng ra những chuyến phiêu lưu trong sở thú mà hai anh em chưa từng có cơ hội đặt chân đến. Cậu cũng đã trêu chọc hàng xóm bằng cách nhét đầy tất đen và giả làm con rắn để dọa họ hoảng sợ. Trò nghịch ngợm khác của Zezé là chà nến lên vỉa hè để xem ai sẽ là người đầu tiên trượt chân. Mặc dù những trò nghịch ngợm này thường mang lại rắc rối, chúng cũng phản ánh sự sống động và trí tưởng tượng phong phú của cậu bé.
“ Lúc đầu, vì e dè, hoặc bởi muốn tạo ấn tượng tốt với hàng xóm, tôi cư xử khá phải phép. Nhưng rồi một buổi chiều, tôi nhồi chật cái tất đen, dùng thừng bó nó lại rồi cắt phần mũi tất đi. Sau đó, tôi buộc một sợi dây diều dài vào chỗ bàn tất. Nếu tôi kéo nó thật chậm thì nhìn từ xa nó không khác gì một con rắn, và trong bóng tối nó sẽ vô cùng đáng sợ.
…
Tôi chạy vào nấp sau cánh cổng và kiểm tra lại sợi dây nối với con rắn. Nó rất dễ điều khiển. Thật hoàn hảo. Rồi, tay cầm sợi dây, tôi núp dưới bóng hàng rào. Tiếng bước chân của chị vọng tới càng lúc càng gần, rồi gần hơn nữa và vút! Tôi giật mạnh sợi dây. Con rắn chậm chạp trườn giữa đường. Tôi không ngờ được chuyện tiếp theo sẽ xảy ra như thế. Người phụ nữ hét toáng lên, to đến mức đánh động cả khu phố.”
Tuy là một cậu bé hay bày trò, Zezé luôn là một đứa trẻ hiểu chuyện, biết cảm thông và thấu hiểu cho người khác. Cậu rất yêu thương mẹ, người mẹ luôn phải làm việc vất vả trên thành phố và trở về nhà trong sự mệt mỏi. Trong một phân đoạn, Zezé đã đứng đợi mẹ trước cửa và giúp mẹ xách đồ. Dù đôi khi mẹ cậu đánh và mắng cậu, Zezé vẫn coi mẹ là người tuyệt vời nhất và cảm thấy thương mẹ rất nhiều. Cậu hiểu rằng mẹ phải làm việc rất vất vả để nuôi sống gia đình, và Zezé luôn cố gắng giúp đỡ mẹ trong khả năng của mình.
“Thế còn Luís thì sao?”
“Em ấy là một thiên thần.
“Còn Glória?”
“Chị ấy cũng thế.”
“Thế còn anh?”
“Ừm, thi thoảng anh... anh... dùng đồ của em, nhưng anh là người tốt.”
“Còn Lalá?”
“Chị ấy đánh đau lắm, nhưng chị ấy cũng là người tốt. Một ngày nào đó chị sẽ khâu cho em một cái nơ.” "Còn Jandira?"
“Jandira là Jandira, nhưng chị ấy không phải người xấu.”
“Thế còn mẹ?”
“Mẹ thật tuyệt vời; mẹ luôn cảm thấy có lỗi khi đánh em, và mẹ đánh rất nhẹ.
“Cha thì sao?”
“Hừm. Em không chắc về cha. Cha không bao giờ gặp may mắn. Em đoán cha cũng như em, thành viên xấu xa của gia đình.”
Đối với người cha luôn dùng những trận đòn roi tệ bạc để đối xử với cậu, Zezé ban đầu nghĩ rằng cha là người xấu xa trong gia đình và muốn "giết chết" hình ảnh cha trong trái tim mình. Thế nhưng, vào ngày lễ Giáng Sinh, cậu đã có một hành động, mà có lẽ không chỉ tôi, mà những người độc giả khác cũng phải cảm động và rơi nước mắt. Khi tất cả những đứa trẻ khác đều nhận được quà và vui vẻ khoe nhau, Zezé lại không có bất kỳ món quà nào. Cậu cảm thấy tủi thân và buồn bã, vô tình làm tổn thương cha bằng câu nói: “Thật kinh khủng khi có một người cha nghèo!” Nhưng Zezé nhanh chóng hối hận vì lời nói đó. Để chuộc lỗi, sáng hôm sau, cậu bé quyết định đi đánh giày, cầu xin sự giúp đỡ của người qua đường. Dù cả ngày cậu chỉ kiếm được mười hai đồng, một nửa trong số đó là do người ta bố thí, Zezé vẫn rất vui vì có thể mua một bao thuốc lá tặng cha vào dịp Giáng Sinh. Hành động này cho thấy Zezé thực sự hiểu và thương cha mình, dù cha có nhiều lúc đã đối xử không tốt hay thậm chí còn đánh đập cậu một cách tàn bạo.
Không chỉ có tình cảm đặc biệt với gia đình, Zezé còn là một cậu bé luôn nghĩ cho người khác. Khi thấy cô giáo Cecília Paim không được tặng bất kỳ bông hoa nào và lọ thủy tinh của cô trống trơn, Zezé đã trèo vào vườn nhà người khác để hái hoa tặng cô. Mặc dù hành động này không đúng, cậu đã hứa với cô giáo rằng sẽ không bao giờ lặp lại nữa. Zezé biết rằng việc hái hoa từ vườn của người khác là sai, nhưng cậu không thể chịu đựng được khi thấy cô giáo mình buồn. Cậu muốn cô vui và được như những giáo viên khác, được tặng hoa và nhận sự yêu thương từ học trò.
“ Cô giáo vô cùng ngạc nhiên trước logic của tôi. “Đó là cách duy nhất, thưa cô. Ở chỗ em không có vườn. Hoa lại đắt... Mà em thì không muốn thấy lọ hoa trên bàn cô lúc nào cũng trống không
Cô nuốt khan.”
Cuộc đời của Zezé là một chuỗi những đau khổ và nỗ lực để tìm kiếm tình yêu thương trong những hoàn cảnh khó khăn. Cậu bé ấy, với sự nghịch ngợm và lòng trắc ẩn, đã làm lay động trái tim của những người xung quanh và của độc giả trên toàn thế giới. Zezé đã dạy cho chúng ta về sức mạnh của lòng nhân ái, sự thấu hiểu và tinh thần kiên cường vượt qua mọi thử thách của cuộc sống, và rằng ngay cả trong những hoàn cảnh tồi tệ nhất, tình yêu thương vẫn có thể nảy nở và lan tỏa.
Pinkie - người đồng hành thầm lặng trong tuổi thơ của Zezé.
Trong cuộc đời nhiều khó khăn và thiếu thốn của Zezé, có một người bạn đặc biệt luôn ở bên cậu, lắng nghe và đồng hành cùng cậu qua những tháng ngày cô đơn. Đó chính là Pinkie - cây cam ngọt trong khu vườn nhỏ của gia đình cậu. Pinkie không chỉ là một cây cam thông thường mà còn là người bạn tâm tình, chỗ dựa tinh thần vững chắc đã giúp Zezé vượt qua những khó khăn trong cuộc sống.
Pinkie và Zezé gặp nhau khi cậu bé năm tuổi chuyển sang ngôi nhà mới và tìm kiếm cho mình một cái cây như các anh chị của mình. Zezé, với tâm hồn nhạy cảm và đầy mơ mộng, đã nhanh chóng nhận thấy Pinkie không chỉ là một cây cam nhỏ mà là một người bạn biết lắng nghe và biết nói chuyện. Pinkie trở thành nơi mà Zezé trút bầu tâm sự, chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn và những ước mơ thầm kín của mình. Trong những giờ phút cô đơn và buồn bã, Zezé thường đến bên cây cam, nói chuyện với nó như với một người bạn thân thiết. Pinkie, dù không thể nói được, vẫn hiện diện như một người bạn thầm lặng, sẵn sàng lắng nghe và chia sẻ nỗi đau với cậu. Pinkie mang đến cho Zezé cảm giác an ủi và bình yên, giúp cậu vượt qua những lúc khó khăn nhất.
“Pinkie này, từ giờ chúng ta sẽ luôn sống bên nhau. Tớ sẽ tô điểm cho cậu đẹp đến mức không một cái cây nào có thể sánh với cậu. Cậu biết không, Pinkie mới ban nãy tớ vừa đi trên một chiếc xe kéo to và chạy êm như thể nó là một toa tàu ta từng thấy trong rạp chiếu phim ấy. Nghe này, hễ khám phá ra bất kỳ điều gì, tớ sẽ đến kể cho cậu, được không?”
Tôi đi qua đám cỏ dại cao mọc trong rãnh và nhìn xuống dòng nước đục ngầu đang chảy qua.
“Hôm nọ chúng ta đã quyết định gọi cái rãnh là gì nhỉ?”
“Sông Amazon.”
“Đúng rồi! Sông Amazon. Cứ đi xuôi dòng nước thì chắc hẳn sẽ thấy nhan nhản những chiếc xuồng của người da đỏ hoang dại, đúng không, Pinkie?
“Còn phải nói! Chắc hẳn là như thế đó.”
Chúng tôi còn chưa kịp bắt đầu tán chuyện thì bác Aristides đã đóng cửa nhà lại và gọi tôi."
Một cảnh đáng nhớ là khi Zezé cùng Pinkie tạo nên những câu chuyện tưởng tượng đầy màu sắc. Zezé thường ngồi dưới bóng cây cam, tưởng tượng ra những cuộc phiêu lưu kỳ thú mà cậu và Pinkie cùng tham gia. Cậu kể cho cây cam nghe về mọi thứ, những gì mà cậu trải qua, những nỗi buồn, niềm vui của cậu. Dần dần, Pinkie trở thành một phần không thể thiếu trong thế giới tưởng tượng của Zezé, giúp cậu tìm thấy niềm vui và hy vọng trong cuộc sống khó khăn.
Pinkie - cây cam ngọt trong khu vườn nhỏ, đã trở thành biểu tượng của tình bạn và sự an ủi trong cuộc đời nhiều đau khổ của Zezé. Mối quan hệ giữa Zezé và Pinkie cho thấy rằng, đôi khi, những người bạn đồng hành quan trọng nhất lại là những người thầm lặng nhất. Pinkie không chỉ là một cây cam mà còn là người bạn tinh thần, chỗ dựa vững chắc giúp Zezé vượt qua những tháng ngày khó khăn và tìm thấy hy vọng trong cuộc sống.
Lẽ ra…cậu không nên bị đối xử tệ bạc đến như vậy…
Trong cuộc đời ngắn ngủi nhưng đầy biến cố của Zezé, những suy nghĩ tiêu cực đã len lỏi vào tâm trí cậu bé từ rất sớm, những lời mắng nhiếc và đòn roi từ gia đình đã để lại những vết sẹo sâu trong tâm hồn non nớt của cậu bé. Những lời nói từ mọi người xung quanh còn khiến Zezé tự coi mình là một đứa trẻ hư, là người xấu xa và là đứa con mà quỷ sứ sinh ra vào đêm Giáng Sinh. Điều đó thật đáng buồn khi một đứa trẻ mới năm tuổi đã phải chịu đựng và suy nghĩ đến những điều cay đắng như vậy. Zezé từng ám ảnh: "Hôm nay đã bị đòn ba lần", Zezé nói, câu nói đó vang lên như một tiếng kêu cứu vô vọng giữa sự khắc nghiệt của cuộc sống.
Đòn roi dường như là thứ ngôn ngữ duy nhất mà gia đình Zezé sử dụng để giao tiếp với cậu. Không phải là những lời động viên, yêu thương hay sự quan tâm, mà là những trận đòn roi liên tiếp. Mỗi khi Zezé làm điều gì đó nghịch ngợm hoặc không vừa ý, cậu lại phải nhận những trận đòn roi đau đớn. Chính vì thế, sâu trong tâm hồn non nớt của Zezé, cậu đã tự mình trưởng thành và hiểu chuyện đến mức đau lòng. Zezé đã nhiều lần tự hỏi mình tại sao không ai yêu thương cậu, tại sao mọi người chỉ trút giận dữ lên cậu. "Chỉ là vì không ai yêu thương em hết, mọi người đều trút hết giận dữ lên em", câu nói ấy chất chứa nỗi đau và sự bất lực của một đứa trẻ khao khát được yêu thương nhưng chỉ nhận lại những tổn thương.
“Chị vồ lấy cái dây da trong tủ ngăn kéo và bắt đầu vụt tôi không thương tiếc. Tôi xoay lưng lại phía chị và lấy hai tay che đầu. Cơn giận trong tôi còn mạnh hơn cả
cảm giác đau đớn.
“Đồ đĩ! Đồ đĩ! Đồ lẳng lơ!”
Chị không dừng tay. Người tôi như bốc cháy vì đau. Chính lúc đó Totoca bước vào và chạy đến giúp chị, vì chị bắt đầu thấm mệt rồi.
“Tiếp tục đi, giết tôi đi, quân giết người! Các người sẽ bị trừng phạt thích đáng ở trong tù!”
Và chị tiếp tục vụt tôi, đánh tôi mạnh đến nỗi tôi khuỵu xuống, gục vào cái tủ ngăn kéo.
“Đồ đĩ! Đồ lẳng lơ!”
Totoca xách tôi dậy và xoay người tôi lại.
“Thôi đi, Zezé. Mày không thể nói với chị mày như vậy.
“Chị ấy là đồ đĩ. Kẻ giết người. Đồ lẳng lo!”
Thế là Totoca bắt đầu vả vào mặt tôi - vào mắt, mũi và miệng. Nhất là miệng.
…
Không ai động gì đến chị và khi nhìn thấy mặt tôi be bét máu, chị gạt Totoca sang một bên và cũng đẩy cả Jandira ra ngoài, không màng đến chuyện Jandira là chị cả. Tôi nằm sõng soài trên sàn, gần như không mở nổi mắt, thở khò khè. Chị đưa tôi vào phòng ngủ. Tôi không khóc, nhưng Vua Luís đã trốn trong phòng mẹ và đang gào toáng lên, sợ hãi vì họ đánh tôi dữ quá.
Glória chửi rủa.
“Rồi sẽ có ngày các người giết chết đứa bé này mất và rồi sẽ thế nào nữa hả, đồ quái vật không tim?”
Không chỉ trận đánh từ chị Jandira mà Zezé còn phải chịu đựng trận đòn roi khốc liệt từ người bố...
“Tôi hầu như không thể cử động mặt; mặt tôi bị đánh từ bên này lệch sang bên kia. Tôi mở mắt ra nhưng rồi lại phải nhắm lại vì ảnh hưởng của những cú đánh. Tôi không biết mình nên dừng lại hay phải nghe lệnh cha... nhưng trong đớn đau tôi đã quyết định một điều. Rằng đây sẽ là trận đòn cuối cùng của tôi, dù nó có nghĩa rằng tôi phải chết.
Khi cha dừng tay một lát và ra lệnh cho tôi hát lại, tôi không làm theo. Tôi nhìn cha bằng ánh mắt coi thường và nói, “Đồ giết người! Tiếp tục đi, giết tôi đi.
Cha sẽ bị trừng phạt thích đáng ở trong tù!”
Đến lúc đó cha mới đứng dậy khỏi ghế, giận sôi máu. Cha tháo chiếc thắt lưng có hai khoen kim loại của mình ra và bắt đầu mắng chửi sa sả. Cha bảo nếu tôi nói chật đất, đồ vô tích sự. năng với cha theo cách đó thì tôi đúng là đồ chó, đồ sống
Cha lấy thắt lưng làm roi quất đen đét lên người tôi. Tôi có cảm giác nó có cả ngàn ngón tay có thể đánh khắp người tôi. Tôi ngã xuống sàn và co mình lại trong một góc sát tường. Tôi tin chắc cha sắp giết chết tôi. Tôi vẫn ý thức được khi Glória đến cứu tôi. Glória, người duy nhất có mái tóc vàng giống tôi. Glória, người không ai động đến. Chị túm lấy tay cha ngăn cú đánh.
“Cha ơi. Cha ơi. Cứ đánh con đi, vì Chúa, nhưng đừng đánh đứa trẻ này nữa.”
Đỉnh điểm của những nỗi đau ấy là khi Zezé bắt đầu có những suy nghĩ tiêu cực đến mức cậu từng nghĩ đến việc tự kết thúc cuộc đời mình, để thoát khỏi cuộc sống khốn khổ này. Trong những khoảnh khắc tuyệt vọng, Zezé từng nghĩ: "Em nghĩ tốt nhất ngày mai một chiếc xe hơi trên đường quốc lộ cán chết em đi cho rồi". Câu nói này như một lưỡi dao sắc nhọn đâm vào trái tim người đọc, khiến ta không thể không cảm thấy thương xót và đau lòng cho số phận của cậu bé.
Thật đáng buồn khi một đứa trẻ năm tuổi, lẽ ra phải được sống trong tình yêu thương và sự che chở, lại phải chịu đựng những nỗi đau tinh thần quá lớn như vậy. Zezé không đáng phải chịu những trận đòn roi và lời mắng nhiếc. Cậu bé đáng yêu và đầy lòng trắc ẩn này cần được yêu thương và chăm sóc, cần được lắng nghe và thấu hiểu. Những suy nghĩ tiêu cực mà Zezé phải trải qua là một lời cảnh tỉnh cho tất cả chúng ta về tầm quan trọng của việc yêu thương và chăm sóc trẻ em, về việc lắng nghe và thấu hiểu những gì các em đang trải qua. Và chính từ những nỗi đau mà Zezé đã trải qua, chúng ta được nhắc nhở rằng, lẽ ra, cậu không nên phải bị đối xử như thế. Zezé đáng được sống trong tình yêu thương và sự che chở, như mọi đứa trẻ khác trên thế giới này.
Những bài học đắt giá từ Cây Cam Ngọt Của Tôi:
1. Trẻ em cần sự yêu thương và chăm sóc từ gia đình thay vì sự chỉ trích và hình phạt.
Cuộc đời của Zezé chứa đầy những khó khăn, nhưng điều đau lòng nhất là sự thiếu thốn tình yêu thương từ gia đình. Những trận đòn roi không làm cậu bé trở nên ngoan ngoãn hơn mà chỉ khiến trái tim non nớt của cậu thêm đau khổ và cô đơn. Cuốn sách nhắc nhở chúng ta rằng điều mà trẻ em cần nhất chính là tình yêu thương và sự chăm sóc, chứ không phải là những lời mắng nhiếc hay hình phạt nghiêm khắc.
2. Mỗi người đều có nỗi khổ riêng, nhưng đừng quên yêu thương và chăm sóc gia đình mình.
Cha mẹ của Zezé cũng phải đối mặt với nhiều khó khăn và áp lực trong cuộc sống. Tuy nhiên, việc trút nỗi khổ tâm lên con cái bằng những trận đòn roi chỉ làm tình cảm gia đình thêm rạn nứt. Cuốn sách nhắc nhở rằng dù cuộc sống có khắc nghiệt đến đâu, tình yêu thương và sự quan tâm dành cho gia đình vẫn phải được giữ gìn và bảo vệ.
3. Sự thấu hiểu và tình yêu thương có thể biến đổi một con người.
Ông Bồ, với sự lắng nghe, tôn trọng và dịu dàng, đã giúp Zezé tìm thấy tình yêu thương và niềm tin vào cuộc sống. Chính tình cảm chân thành của ông đã cảm hóa một cậu bé tinh nghịch, khôn trước tuổi và luôn bày trò chọc phá. Cuốn sách cho thấy rằng sự thấu hiểu và tình yêu thương có thể tạo ra những thay đổi kỳ diệu trong cuộc đời của một con người.
4. Tình cảm có thể bị tổn thương khi chúng ta loại bỏ ai đó khỏi trái tim mình.
Zezé từng muốn “giết chết” hình ảnh của cha mình trong trái tim vì những trận đòn roi tệ bạc. "Ông có thể giết một người nào đó trong trái tim ông. Không yêu người đó nữa. Và thế là một ngày nào đó người đó sẽ chết." Cuốn sách làm nổi bật sự thật rằng khi chúng ta loại bỏ tình yêu thương dành cho một người, chúng ta cũng tự hủy hoại một phần quan trọng trong cuộc sống của mình. Để giữ cho trái tim luôn ấm áp, chúng ta cần gìn giữ những tình cảm tốt đẹp dành cho người thân yêu.
5. Mỗi người sinh ra trên đời đều có giá trị và xứng đáng được sống.
Dù cuộc sống có khắc nghiệt và đầy khó khăn, mỗi người đều có giá trị và xứng đáng được sống. Trong một khoảnh khắc tuyệt vọng, Zezé từng nói:
"Mẹ ơi, đáng lẽ con không nên được sinh ra trên đời này. Đáng lẽ con nên giống như quả cầu của con…”
Mẹ buồn bã và vuốt tóc tôi.
“Ai đã ở trên đời, thì tức là người đó đều xứng đáng được sinh ra con ạ. Con cũng thế. Chỉ thỉnh thoảng con mới hư thôi, Zezé. ”
Câu nói này khắc sâu ý nghĩa về giá trị của mỗi con người. Zezé, dù trải qua nhiều đau khổ và thiếu thốn, vẫn tìm thấy niềm vui và hy vọng trong những khoảnh khắc giản dị nhất. Cuốn sách khẳng định rằng mỗi người, dù ở hoàn cảnh nào, đều mang trong mình những giá trị riêng và xứng đáng được trân trọng và yêu thương. Đó là bài học về sự kiên cường và niềm tin vào giá trị của bản thân mà cuốn sách muốn gửi gắm đến độc giả.
III. Cảm nhận cá nhân về cuốn sách:
Cây Cam Ngọt Của Tôi là một cuốn sách đáng đọc, không chỉ vì câu chuyện chạm đến trái tim người đọc mà còn vì những giá trị nhân văn sâu sắc mà nó mang lại. Đây là một tác phẩm có thể dễ dàng lấy đi nước mắt của nhiều người, bao gồm cả tôi. Dù đã được cảnh báo trước rằng cuốn sách này sẽ rất buồn, tôi vẫn quyết định đọc và không hề hối tiếc. Mỗi trang sách, mỗi dòng chữ đều chứa đựng một cảm xúc mạnh mẽ, khiến tôi không thể rời mắt và cảm thấy thật đáng giá khi đã đọc cuốn sách này.
Một trong những điểm mạnh của Cây Cam Ngọt Của Tôi chính là ngôn ngữ giản dị, lời văn gần gũi và chân thật. José Mauro de Vasconcelos đã khéo léo sử dụng những từ ngữ đơn giản nhưng lại đầy sức biểu cảm để vẽ nên một bức tranh sống động về cuộc đời của cậu bé Zezé. Chính sự giản dị và chân thật này đã làm cho câu chuyện trở nên gần gũi và dễ đồng cảm với độc giả. Từng câu, từng chữ đều như đang thì thầm vào tai người đọc, dẫn dắt họ vào thế giới đầy những niềm vui nhỏ nhoi nhưng cũng ngập tràn nỗi đau của Zezé.
Câu chuyện của Zezé không chỉ là hành trình của một cậu bé vượt qua những khó khăn trong cuộc sống, mà còn là một bài học về lòng nhân ái, sự kiên cường và tình yêu thương. Những tình tiết trong truyện, từ những trò nghịch ngợm của Zezé đến những khoảnh khắc cậu bé thể hiện sự thấu hiểu và lòng trắc ẩn, đều được miêu tả một cách chân thực và xúc động. Độc giả như bị cuốn vào thế giới mà tác giả tạo ra, cảm nhận từng nỗi đau, từng niềm vui và cả những hy vọng nhỏ bé của Zezé.
Tôi nghĩ rằng bạn nên đọc cuốn sách này, không chỉ để trải nghiệm một câu chuyện đầy cảm xúc mà còn để hiểu thêm về sức mạnh của tình yêu thương và lòng nhân ái. Cây Cam Ngọt Của Tôi không chỉ là một cuốn sách để đọc, mà còn là một hành trình để trải nghiệm và cảm nhận. Mỗi trang sách là một khoảnh khắc đáng nhớ, mỗi dòng chữ là một lời nhắn nhủ về cuộc sống và tình người. Đây thực sự là một tác phẩm mà ai cũng nên đọc ít nhất một lần trong đời bởi cuốn sách không chỉ là một tác phẩm văn học mà nó còn chứa đựng vô vàn những bài học quý giá về tình yêu thương và cách trao đi tình yêu thương sao cho đúng. Cây Cam Ngọt Của Tôi đã chạm đến trái tim của hàng triệu độc giả trên toàn thế giới, khẳng định giá trị vĩnh cửu của nó trong nền văn học thế giới.
Tóm tắt bởi: Yên Thảo - Bookademy
Hình ảnh: Yên Thảo.
--------------------------------------------------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy
(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
----------------------------
Hợp Tác Cùng YBOX.VN Truyền Thông Miễn Phí - Trả Phí Theo Yêu Cầu tại http://bit.ly/YBOX-Partnership
591 lượt xem