Phan Hồng Hạnh@Viện Sách - Bookademy
3 năm trước
[Tóm tắt & Review sách] “Tôi Có Một Chén Rượu, Có Thể Xoa Dịu Hồng Trần”: Chuyến Phiêu Lưu Tới Miền Đất Của Cảm Xúc
Cuộc sống là khởi nguồn của những chuyến phiêu lưu mà con người là những nhà thám hiểm. Bản chất của nhà thám hiểm sẽ không ngừng khám phá vạn vật xung quanh, còn cuộc sống thì luôn đưa con người ta đi từ chuyến phiêu lưu này đến chuyến phiêu lưu khác. Có lẽ vì thế, một khi bước chân vào những cuộc phiêu lưu này, con người sẽ chứng kiến rất nhiều câu chuyện và thông qua đó, họ được trải nghiệm hết thảy những hỉ nộ ái ố của đời người.
Hiểu được điều ấy, Đông Quan Dã Khách - tác giả của cuốn sách Tôi có một chén rượu, có thể xoa dịu hồng trần đã khéo léo đưa độc giả đến với mười ba chén rượu bi ai ly hợp, để rồi nhắn nhủ rằng:
“Cầu chúc cho bạn dù có đối diện với cố nhân lâu ngày không gặp, hay tình cờ gặp lại người đã từng yêu mà chẳng thể có được, cho dù trong lòng có trời rung biển động, thì ngoài mặt cũng không thể hiện dù chỉ là một chút gợn sóng. Gương mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra của bạn mới là gương mặt đẹp nhất.
Cầu chúc cho bạn có thể xông pha ngang dọc, cho dù có bị thương, có chảy máu, thì cũng phải yêu ghét phân minh, khóc cười thỏa sức như một thời niên thiếu đã từng qua.”
Đông Quan Dã Khách - Người tâm tình hay kẻ làm tan nát con tim?
Đông Quan Dã Khách tự giới thiệu mình là một nhà văn, biên kịch, người kể chuyện thuộc chòm sao Ma Kết. Có một số thông tin cho rằng vị tác giả này là người Đông Bắc, bởi ông thường gửi gắm những địa điểm và món ăn đặc trưng của vùng này trong các câu chuyện của mình.
Trong các tác phẩm đã đăng tải, Đông Quan Dã Khách thường kể lại những mẩu chuyện nhỏ với nhiều cái kết, chứa đựng những bài học khác nhau trong cuộc sống. Ngoài cuốn sách Tôi có một câu chuyện, có thể xoa dịu hồng trần, vị tác giả này còn có 2 tác phẩm khác lần lượt mang tên: Tôi có câu chuyện, bạn có rượu không? và Sáng hoan ca chiều thưởng rượu.
Khi đến với sách của Đông Quan Dã Khách, mặc dù những câu chuyện không mang nội dung “đao to búa lớn” gì cả. Thế nhưng đôi lúc sau khi đọc xong và chiêm nghiệm, bạn có thể sẽ bất ngờ “mở khoá” được những cảm xúc mãnh liệt trong mình. Có lẽ, ấy là cái biệt tài của vị tác giả thuộc cung Ma Kết này, khi viết những trang sách với tâm thế:
Giới thiệu và cảm nhận những quan điểm thú vị từ nhà văn cung Ma Kết
Mỗi một tác giả đều có trong mình những cá tính, suy nghĩ, và quan điểm riêng. Chính vì thế, bất kể là bạn đang đọc sách từ tác giả nào, việc hiểu thêm đôi nét về những điều kể trên sẽ cho bạn một cái nhìn toàn cảnh và chân thực nhất về những câu chuyện. Dưới đây là một số quan điểm đặc sắc đến từ Đông Quan Dã Khách, được trích từ lời tựa của cuốn sách Tôi có một chén rượu, có thể xoa dịu hồng trần:
“Không cần mỗi người nhất thiết phải trở thành một cây đại thụ, vì làm một đóa hoa nhỏ bé cũng chưa chắc đã có gì không tốt, lúc vui thì tự nở rộ, tự tán thưởng một mình, lúc buồn thì cứ lặng lẽ mà khép cánh lại thôi”
Ở đây, tác giả nhấn mạnh rằng việc bạn có nhỏ bé hay nghĩ rằng mình chỉ là một cá nhân đang sống một cuộc đời bình thường chẳng có gì là không tốt cả. Bởi đôi khi, chỉ riêng việc sống tốt cuộc sống của mình và tỏa sáng rực rỡ nhất đã là quan trọng rồi. Chính vì thế, hãy cứ là chính mình - một bông hoa nhỏ bé nhưng đầy nhựa sống.
“Khi còn trẻ, ai cũng cảm thấy ngoài tình yêu ra thì mình chẳng có gì trong tay, nhưng sau này nghĩ lại, chẳng có gì là không thể buông bỏ, bao gồm cả tình yêu”
Tình yêu là một điều tốt đẹp nhưng cũng tiềm ẩn nhiều rủi ro. Chính vì thế, Đông Quan Dã Khách cho rằng chẳng có gì là không thể buông cả, trong đó có cả tình yêu. Có lẽ khi liên quan tới cảm xúc, con người trở nên nhạy cảm hơn và nghĩ rằng mình chẳng thể vượt qua được. Nhất là khi còn trẻ, bạn có nguồn năng lượng dồi dào, nhưng đồng thời cũng chưa có đủ mọi thứ trong tay. Đó là lúc mà nhiều câu chuyện tan rồi hợp, hợp rồi lại tan xảy ra chỉ đơn giản vì có rất nhiều thứ cần phải ưu tiên hơn. Thế nhưng khi thời gian trôi qua, con người trải qua nhiều chuyện hơn và nhận ra rằng mọi thứ đều có thể buông bỏ, trong đó có cả tình yêu.
“‘ 'Cuộc sống là một thứ tốt đẹp mà sau khi bị huỷ hoại, nó sẽ khiến bạn trưởng thành’. Tình yêu là thế này, tình bạn là thế kia, không trải qua những đêm dài khóc đến quặn thắt, những bước đi trong mưa, những đêm say một mình, thì bạn vĩnh viễn không thể thật sự trở thành đoá hướng dương và cũng không thể hiểu thế nào là cuộc đời”.
Có thể thấy rằng, vị tác giả này chiêm nghiệm những việc đã xảy ra một cách khá bình thản. Nhưng cái bình thản ở đây không phải là không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, mà là sự bình thản sau khi đã học được cách chấp nhận và buông bỏ. Đôi khi, mọi chuyện diễn ra theo cách bạn không mong muốn. Vậy nên nếu có thể trải qua những ngày giông bão thì bạn mới có ngày thấy được ánh mặt trời. Cũng chính là phải đi qua những khó khăn, khi ấy bạn mới có bài học của riêng mình, và càng cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn. Mà khi đã đi qua hết thảy những cung bậc cảm xúc ấy, cũng là lúc bạn bắt đầu hiểu thế nào là cuộc đời.
Điểm qua một số quan điểm được nhắc đến bên trên, có thể thấy rằng Đông Quan Dã Khách đưa ra lời nhắc hết sức dịu dàng, nhưng cũng không kém phần thực tế. Ông cho rằng những chuyện xảy ra ai cũng sẽ gặp phải trong đường đời, hãy học cách chấp nhận và vượt qua, để rồi trở thành một phiên bản rực rỡ nhất của chính mình. Bởi “Thật ra những chuyện ở chốn nhân gian, suy cho cùng chẳng qua cũng chỉ gói gọn trong mấy chữ ‘hội ngộ biệt ly’ mà thôi”.
Cảm nhận về mười ba chén rượu xoa dịu hồng trần
Mình đến với cuốn sách Tôi có một chén rượu, có thể xoa dịu hồng trần những 2 lần. Một lần là khi mình còn học cấp 3 và một lần là khi mình đã tốt nghiệp đại học. Hai thời điểm, cùng một cuốn sách nhưng khi đọc lại một lần nữa, mình đã nhận ra được những điều mà mình bỏ sót khi đọc nó vào những năm tháng học cấp 3. Và có lẽ khi đọc lại mười ba câu chuyện này vào thời điểm gần đây, ấy cũng là lúc mình nhận ra được bản thân đã trưởng thành thế nào khi có thể bình thản tiếp nhận những kết cục đầy dang dở của các nhân vật. Qua mười ba chén rượu từ “tửu lâu” của nhà văn Đông Quan Dã Khách, dưới đây sẽ là những bài học mà mình đã nhận được.
Đừng vì quá yêu đối phương mà đánh mất chính mình
Cuộc sống luôn chứa đựng những bất ngờ mà con người chẳng thể nào lường trước được. Chính vì thế, mình cho rằng chúng ta sẽ gặp những người cần gặp và học những bài học chúng ta cần. Cho dù đó là trải nghiệm tốt hay xấu, thì suy cho cùng chúng ta sẽ luôn hiểu được một sự thật hay một bài học nào đó cho riêng mình. Điều này được thể hiện rõ nhất qua chén rượu thứ 3 “Yêu nhau mấy núi cũng trèo” về mối quan hệ giữa Tô Hoan, Xuân Nhi, và Tiêu Tình.
Mối quan hệ giữa Tô Hoan và Xuân Nhi có chút đáng tiếc khi họ không đến được với nhau do ngăn cách gia đình. Thế nhưng sau khi Xuân Nhi gặp được Tiêu Tình, mình nghĩ ấy mới là khi cậu ấy thật sự hiểu thế nào là tình yêu. Khi ở bên Tô Hoan, cậu ấy dường như đã đánh mất chính mình khi cứ thế cho đi tất cả. Vậy nên khi đến với Tiêu Tình sau này, Xuân Nhi mới hiểu ra được rằng một mối quan hệ phải là hai chiều. Không phải khi yêu cứ hi sinh tất cả cho đối phương là được, bởi nhiều khi điều ấy khiến cho họ cảm thấy những điều bạn làm là đương nhiên. Dần dần, họ đã không còn trân trọng tình cảm bạn dành cho họ nữa rồi.
Dưới góc nhìn của bạn Xuân Nhi, đây có lẽ là câu nói mà mình nhớ nhất về bài học giữa mối quan hệ của ba người họ:
“Bỗng nhiên tôi cảm thấy có lẽ đây chính là kết cục tốt nhất, Tô Hoan dạy cho Xuân Nhi biết thế nào gọi là hy sinh, Xuân Nhi lại dạy cho cô ấy biết thế nào gọi là đền đáp, còn Tiêu Tình dạy cho Xuân Nhi biết thế nào mới thật sự là tình yêu.”
Bên cạnh câu chuyện về mối quan hệ giữa ba người họ, chén rượu thứ hai về Xuân Thụ và Mục Vân cũng truyền tải thông điệp tương tự, chỉ khác về nội dung và tình tiết truyện.
Học cách chấp nhận và buông bỏ
Chính vì cuộc sống là vô thường nên có người đến và có kẻ đi. Điều mình thấy chúng mình nên làm khi có người bỗng không còn trong cuộc sống của chúng mình nữa, cho dù vì bất cứ lý do gì đi nữa là học cách chấp nhận và buông bỏ.
Đây có lẽ là một trong những bài học mình cảm thấy khó khăn nhất, bởi việc phải nói lời tạm biệt với một ai đó rất thử thách. Bởi khi ấy, chúng mình dễ rơi vào những vòng xoáy cảm xúc mang tên kỷ niệm. Chúng mình bắt đầu nghĩ về những điều xảy ra, những lời hứa hẹn cho sau này, và dần tự hỏi về những giả định “nếu” hay “giá như”.
Nhưng có lẽ, bởi cuộc sống này sẽ chẳng bao giờ chiều theo ý chúng mình, vậy nên phải biết học cách vực dậy và bước tiếp. Dù cho đó là lời tạm biệt tạm thời, hay lời tạm biệt mãi mãi thì hãy nhớ rằng miễn là bạn không cảm thấy hối hận về mối quan hệ ấy, thì bạn không cần lo điều gì nữa. Vì nếu bạn đã cố gắng hết sức cho một mối quan hệ và cảm thấy không còn gì hối tiếc, thì cuối cùng bạn cũng sẽ buông bỏ được nó thôi. Đó chính là điều mà mình chiêm nghiệm được khi được sống trong các nhân vật của nhiều mẩu truyện trong Tôi có một chén rượu, có thể xoa dịu hồng trần.
Và đừng quên rằng: “Một số người có thể sẽ mang đến cho bạn một giấc mơ tươi đẹp, giấc mơ đó có thể dài hoặc ngắn, kéo dài dăm bảy năm hoặc chỉ qua được bốn mùa. Bất kể tỉnh mộng vào lúc nào, bạn cũng đừng buồn, bởi giấc mơ đó đã cho bạn những năm tháng mãi mãi là duy nhất.”
“Trong lòng còn yêu thì mới gặp lại”
“Trước đây cứ ngỡ rằng ‘còn duyên ắt sẽ trùng phùng’, sau này mới hiểu được ‘trong lòng còn yêu thì mới gặp lại’ “.
Khi đọc dòng này lần đầu tiên mình vẫn chưa hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của nó, bởi có lẽ khi ấy mình vẫn còn quá non nớt. Thế nhưng khi đọc câu này vào rất nhiều năm sau, mình đã thật sự hiểu rằng nếu thật sự trong lòng cả hai có nhau, và họ đều cố gắng để có được nhau thì mới có cơ hội gặp lại. Bởi nhiều khi, đâu phải chỉ có thể gặp lại nhau nhờ mỗi chữ “duyên”?
Ấy cũng chính là câu chuyện của Giang Phong và Dư Hoả, cùng câu chuyện của Ổ Khoá và Nhất Nam. Đến với Giang Phong và Dư Hoả là một câu chuyện mang đậm hơi thở thanh xuân. Nhiều khi chỉ vì còn trẻ, chúng ta có thể đánh mất nhau vì nhiều thứ, trong đó có lòng tự tôn tuổi trẻ. Có lẽ khi đọc mẩu chuyện đầu tiên này, mình đã nghĩ nếu không phải Dư Hoả chịu lùi lại một bước, bớt cố chấp và thực hiện theo những gì bản thân đã nói thì không phải cô và Giang Phong đã thành đôi lâu rồi à. Vậy nhưng trên đời nào làm gì có hai chữ “giá như”.
Dư Hoả cần sự dũng cảm, vượt qua cái tôi cá nhân để đến với tình yêu. Còn có lẽ, Giang Phong cần phải trải qua từng ấy khó khăn để kiên định với tình yêu dành cho Dư Hoả. Và thật may là Giang Phong đã đủ kiên nhẫn và nỗ lực, để đến cuối vẫn không từ bỏ mối tình này, cho dù trước đó đã bao lần bị lạnh nhạt từ Dư Hoả. Còn Dư Hoả, cuối cùng cũng vượt qua được bản thân để thành thật với lòng mình và bước về phía Giang Phong. Vậy nên mới nói, một chữ duyên thôi là chưa đủ. Bởi có duyên gặp gỡ nhưng chưa chắc đã có đủ “duyên” để ở cạnh nhau.
Cũng liên quan đến chủ đề này, câu chuyện của Ổ Khoá và Nhất Nam cũng mang một ý nghĩa như vậy. Mối tình của Ổ Khoá và Nhất Nam sóng gió hơn Giang Phong và Dư Hoả, vì hai người mang trong mình nhiều trọng trách và kỳ vọng từ gia đình. Thế nhưng dù khó khăn đến thế, hiểu lầm nhau đến vậy thì cuối cùng họ cũng quay về bên nhau. Bởi Ổ Khoá và Nhất Nam không chỉ yêu nhau, mà còn luôn hy sinh vì nhau nữa. Một mối quan hệ luôn hướng về nhau như vậy mặc kệ bao sóng gió, chính là “trong lòng còn yêu thì mới gặp lại”.
Hãy biết tự vực dậy bằng đôi chân của mình
Đời này, chúng ta sẽ gặp phải biết bao những chuyện không hay, đi qua bao ngày mưa gió. Nhưng dù cho có chuyện gì xảy ra, hãy vững tin vào bản thân và vực dậy bằng năng lực của chính mình. Vì mọi chuyện đã xảy ra, chẳng thể nào cứ quay ngược thời gian là có thể thay đổi tất cả.
Chính vì thế, nếu bạn cần đau buồn hãy đau buồn. Cần thời gian để chữa lành mọi vết thương thì cũng đừng do dự nắm lấy khoảng nghỉ cho riêng mình. Và quan trọng hơn là sau những tổn thương ấy, hãy biết trân trọng cuộc sống và những người xung quanh nhiều hơn. Vì bạn sẽ chẳng thế nào biết trước được lần cuối bạn có thể gặp và trò chuyện cùng một người là khi nào.
Hi vọng dù cho thế nào đi nữa, dù cho “những chuyện trong nhân gian có nhiều điều hối tiếc, tôi mong bạn có thể bốn mùa vô lo…”
Lời kết
Những câu chuyện của Quan Đông Dã Khách, có những mẩu chuyện vui tươi ấm áp như thể xuân về. Có những câu chuyện đầy nuối tiếc vì nó thật dang dở, khi các nhân vật vẫn đang đi tìm một cái kết trọn vẹn cho chính mình. Cũng có những câu chuyện bi thương khiến lòng người quặn thắt. Đi qua những câu chuyện như vậy, bạn sẽ hiểu rằng:
“Không phải câu chuyện nào cũng làm ấm lòng người đọc, nhưng chắc chắn chúng sẽ khiến tâm hồn bạn phong phú hơn, […], chúng sẽ khiến bạn hiểu được thế nào là trân trọng, và cũng có thể, chúng sẽ khiến bạn hiểu được thế nào là tình yêu”
Vậy thì vào những ngày đầu chớm thu khi thời tiết đã bắt đầu se lạnh, hãy ghé qua tâm tình cùng Đông Phong Dã Khách. Biết đâu khi ấy, tâm hồn bạn càng thêm phong phú và trở nên bình yên hơn bao giờ hết.
Tóm tắt & Review bởi: Phan Hồng Hạnh - Bookademy
Hình ảnh: Phan Hồng Hạnh
------------------------------------------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy
(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
----------------------------
Hợp Tác Cùng YBOX.VN Truyền Thông Miễn Phí - Trả Phí Theo Yêu Cầu tại http://bit.ly/YBOX-Partnership
339 lượt xem